BỔN VƯƠNG Ở ĐÂY - Trang 140

Ngân thương cắm vào mi tâm nó, đôi mắt Hạt vĩ hồ trợn trắng, trước khi

chết miệng nó vẫn còn run rẩy: “Rõ ràng… chỉ là một… tiểu nha đầu.” Ánh
nhìn cuối cùng trước khi rời khỏi thế gian, lần cuối cùng nó nhìn ánh sáng
đỏ như máu trong mắt Thẩm Ly, dường như hiểu ra điều gì: “Thì ra…”

Thì ra là vậy sao!

Đôi mắt nhắm nghiền, Thẩm Ly nâng ngân thương chỉ thẳng lên trời:

“Yêu thú đã bị diệt!”

Toàn trường im lặng trong một khắc, tiếp đó bừng lên tiếng hoan hô:

“Bích Thương vương! Bích Thương vương!”

Nhưng bất kể các tướng sĩ có hoan hô thế nào, bên tai Thẩm Ly lúc này

đã không còn nghe thấy bất cứ thanh âm gì, thế giới trong mắt nàng đã mơ
hồ. Nàng vô thức xoay người, vốn muốn đi về doanh địa, nhưng ngoài tiếng
hoan hô của tướng sĩ, còn có một thân ảnh màu trắng đang lặng lẽ nhìn
nàng trong màn sương đày đặc.

Hành Vân…

Nàng khó nhọc từng bước tiến về phương hướng đó, ngay cả Hồng anh

thương rơi xuống đất cũng không phát giác. Máu theo bước chân nàng nhỏ
xuống đất. Chúng nhân lúc này mới phát hiện tay trái nàng đã gãy, da thịt
trên má cũng bị chất độc làm bỏng, bốn bề yên lặng nhìn theo hướng Thẩm
Ly bước mà nhường ra một con đường, Thẩm Ly lại không cảm giác được
gì, ánh sáng đỏ rực trong mắt nàng dần dần tắt đi, ngoài bóng áo trắng đó,
nàng không nhìn thấy gì nữa.

Đối với Thẩm Ly, trong thời khắc này chiến trường đã trở thành hư ảo,

chỉ có nơi hắn đứng mới là lối ra chân thực.

Hành Vân…

Thẩm Ly nặng nề đưa tay phải lên, đầu ngón tay chạm vào da thịt ấm áp,

ngón tay đẫm máu của nàng vạch lên một vết dơ đặc sệt trên gương mặt
trắng trẻo. Nàng dường như nghe thấy thanh âm từ bên ngoài trời đất truyền
đến, có người dịu dàng cười nói với nàng: “Thẩm Ly, ăn cơm thôi!”

Ừ, nàng muốn ăn cơm hắn nấu rồi.

Nàng nhớ hắn rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.