◐ Chương 2 ◐
Lúc Thẩm Ly tỉnh lại đã là sáng hôm sau, trong ánh nắng sớm, nàng vừa
hay nhìn thấy người đó đang nằm sấp bên ao ngắt bánh bao cho cá ăn, hình
như hắn rất thích ao cá này, tay áo nhúng vào trong nước cũng không hề
hay biết, gương mặt nghiêng nghiêng phản chiếu trong ánh sáng lại có vài
phần thần thánh khó tả.
Thần thánh? Một phàm nhân?
Ký ức bị hắn giày vò mãnh liệt dâng trào, Thẩm Ly cố sức chớp chớp,
vứt bỏ ánh mắt đắm đuối, thay bằng ánh mắt đề phòng.
Có lẽ ánh mắt nàng quá sức nóng bỏng, Hành Vân lập tức quay đầu liếc
nhìn nàng, nhàn nhạt nói: “Ta tên Hành Vân.” Tựa như cố ý nhấn mạnh vậy.
Thẩm Ly ngẩn ra, lại thấy Hành Vân phủi phủi áo đứng dậy, vừa đấm đấm
đôi chân tê mỏi, vừa lẩm bẩm nói “À, phải uống thuốc rồi.” Sau đó khập
khiễng đi vào trong nhà, tư thế không được tự nhiên, có chút tức cười.
Thẩm Ly cảm thấy nhất định là mắt nàng có vấn đề gì đó, loại người như
thế thì có chút nào giống thần thánh đâu, hắn rõ ràng… vô cùng bình
thường.
Không thèm hao phí tâm tư cho một người phàm nữa, Thẩm Ly lúc lắc
đầu thử đứng dậy, nàng vốn nghĩ, với thương thế hôm qua mà nói thì bây
giờ nhất định không đứng dậy nổi, vậy mà vừa mới thử một lần đã phát hiện
sau lần quẫy đạp hôm qua, thể lực lại hồi phục nhanh hơn bình thường một
chút.
Thẩm Ly không suy nghĩ kĩ, lập tức thăm dò trong người, nàng thất vọng
thở dài, quả nhiên pháp lực không thể nào khôi phục nhanh vậy được…
Như vậy cũng tốt, người của Ma giới tạm thời không thể dò ra được hơi thở
của nàng. Nhưng với thủ đoạn lôi đình của Ma quân, tìm ra nàng chỉ là
chuyện sớm muộn, đến lúc đó nếu nàng vẫn chưa khôi phục pháp lực…
“Cục cục tác, lại đây!”