BỔN VƯƠNG Ở ĐÂY - Trang 235

tráng còn có thể đi lại trên đường, nhưng Giang Nam phồn hoa trù phú đã
biến thành một tòa thành chết.

Rắn nhỏ run rẩy trong tay áo Thẩm Ly, Thẩm Ly xoa xoa nó như an ủi:

“Sẽ tìm thấy người nhà cô!”

Họ men theo con đường đi một đoạn, Thẩm Ly hỏi Hành Chỉ: “Có cách

nào trừ đi chướng khí không?”

“Đương nhiên là có, chỉ là chướng khí trong thành bị ảnh hưởng từ trên

núi, thanh tẩy chướng khí ở đây chỉ trị được ngọn, thanh tẩy chướng khí
trong rừng mới là trị gốc.”

“Trị ngọn trước rồi trị gốc sau!” Thẩm Ly quả quyết nói, “Làm chậm còn

hơn là không làm gì cả!”

Thẩm Ly chưa dứt lời bỗng bên cạnh có một người xông ra, y phục hắn

dính đầy bụi đất, tóc tai rối bời, mặt mũi đen đúa: “Cuối… cuối cùng cũng
có người đến rồi!” Hắn kích động ôm mặt, mừng đến phát khóc, “Cuối cùng
cũng gượng được đến khi có người đến rồi!”

Thẩm Ly hỏi: “Ngươi là ai?”

Người kia chùi mặt như sắp phát khóc: “Ta là Phất Dung quân đây!” Hắn

lấy y phục dơ bẩn chùi chùi gương mặt cũng dơ bẩn, khiến mặt càng thêm
bẩn hơn, sau đó chỉ vào mặt mình nói, “Phất Dung quân!”

Thẩm Ly nhíu mày vô cùng khinh ghét: “Tránh ra! Bây giờ không rảnh

lo đến ngài!”

Phất Dung quân ngây ngốc, thấy Hành Chỉ thần quân bên cạnh cũng

ngoảnh đầu không nhìn hắn: “Thật là quá đáng!” Hắn tức giận nói, “Bổn
tiên quân xả mạng cứu cả tòa thành này mà các người lại đối xử với ta như
vậy! Nếu không phải bổn tiên quân đến thành Dương Châu thì người ở đây
đã bị chướng khí nuốt chửng từ lâu! Là bổn tiên quân dùng pháp thuật
thanh tẩy mới khống chế được cục diện đấy! Các người khinh khi ta như
vậy rốt cuộc là như thế nào!”

Hành Chỉ ngẩng đầu nhìn trời: “Đúng là có vết tích từng được thanh

tẩy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.