BỔN VƯƠNG Ở ĐÂY - Trang 357

nằm trên người Thẩm Ly. Trên trời dưới đất chỉ có một hạt châu này, nếu
không đoạt thì mưu kế trăm năm e sẽ đổ sông đổ biển, mong Thiếu chủ
đừng nên hành sự theo cảm tính, phải lấy đại cuộc làm trọng.”

Mặc Phương siết chặt quyền, một lần nữa khó nhọc bật ra một chữ “Đi!”

Sắc mặt Phù Sinh lạnh lẽo, dường như hạ quyết tâm gì đó nên không

khuyên nữa. Chỉ âm thầm liếc mắt sang một bên, một hắc y nhân nhìn thấy
gật đầu, vừa định di chuyển bỗng cảm thấy ngực nóng lên, không biết từ lúc
nào, ngân thương nóng rát của Thẩm Ly đã đâm xuyên qua ngực hắn.

Thẩm Ly vung tay, Hồng anh thương mang theo thi thể hắc y nhân bay

trở lại bên cạnh nàng, chỉ một cái búng tay, hắc y nhân xuyên trên ngân
thương bị một ngọn lửa đốt thành tro bụi. Sắc đỏ trong mắt Thẩm Ly càng
đậm, gần như muốn nuốt chửng lấy đồng tử màu đen trong vắt của nàng:
“Muốn lấy đồ ở chỗ bổn vương thì hãy để mạng lại!”

Phù Sinh cau mày vung tay, lớn tiếng hạ lệnh: “Lên!” Mặc Phương còn

định lên tiếng thì Phù Sinh đã bóp mạnh cổ tay hắn, giọng điệu âm hiểm
quỷ dị, “Lòng Thiếu chủ còn có đại cuộc không!” Mặc Phương khựng lại,
chỉ một khắc này thôi, các ma nhân đã nhận được lệnh cùng nhau xông lên.

Tuy Thẩm Ly lúc này dũng mãnh hơn ngày thường mười lần, nhưng đối

mặt với nhiều ma nhân như vậy vẫn yếu thế hơn, những ma nhân này thật
sự là những kẻ liều mạng, chỉ cần chủ nhân ra lệnh một tiếng, cho dù phải
tan xương nát thịt chúng cũng không do dự mà hoàn thành mệnh lệnh.

Quanh người Thẩm Ly tuy có ngọn lửa cực nóng đang cháy, nhưng đám

ma nhân kia lại không màng đau đớn khi bị thiêu đốt, lấy người làm khiên,
bốn người chia ra giữ chặt tứ chi Thẩm Ly, khiến nàng không thể động đậy,
Thẩm Ly thiêu chết bốn tên này lại có bốn tên khác, xa luân chiến để tiêu
hao pháp lực của nàng, dần dần thể lực nàng bắt đầu sút giảm, trong lúc
không chú ý liền bị đám ma nhân kéo chìm xuống biển.

Phù Sinh thấy thời cơ này, tay kết ấn miệng niệm chú văn, tay chỉ xuống

dưới, sương trắng ngưng tụ trùm lên mặt nước. Sau khi Thẩm Ly chìm
xuống dưới, nước biển lập tức kết thành băng, hắn cũng không màng sống
chết của đám ma nhân cùng chìm xuống với Thẩm Ly.

Thấy nước biển dần dần kết thành băng cứng, nắm tay Mặc Phương siết

chặt. Phù Sinh liếc nhìn Mặc Phương: “Chờ khi trong băng không còn hơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.