BỔN VƯƠNG Ở ĐÂY - Trang 397

Ngư phu vội lấy cá, nhìn Hành Chỉ như xin lỗi rồi nhanh chóng rời đi.

Ánh mắt Hành Chỉ lúc này mới nhàn nhã dừng trên người kẻ đó, hắn

không nói gì mà chỉ cười, lại thấy hắn xốc xốc thắt lưng nói: “Chắc ngươi
không biết ta đâu, ta là Vương Bảo trưởng tử của Vương gia Trưởng thôn,
ta thấy tiểu ca ngày ngày lấy trai đổi cá, thiết nghĩ chắc ngươi không thích
trai, trùng hợp là chỗ ta có không ít cá, ngươi cứ đổi với ta được rồi. Chỗ
trai này, à, còn trên thuyền ngươi nữa, đưa hết cho ta đi.”

“Không đổi.” Hành Chỉ nhàn nhạt nói, “Ta định vứt đi.”

Lời hắn đúng là sự thật, nhưng nghe vào tai Vương Bảo lại mang một ý

khác, hắn khẽ cao giọng: “To gan, ta là trưởng tử của Trưởng thôn! Tại sao
ngươi vứt những bảo vật đó đi cũng không chịu cho ta! Ngươi có ý kiến gì
với ta sao? Ngươi có ý kiến với ta chính là có ý kiến với Trưởng thôn! Coi
chừng ta ăn không được thì đạp đổ đó!”

Thẩm Ly sau lưng Hành Chỉ khẽ nhíu mày. Nàng không vừa mắt những

kẻ ỷ thế hiếp người như vậy, vừa định lên tiếng mắng thì Hành Chỉ giật tay
nàng lại, làm như không thấy kẻ kiêu căng hống hách trước mắt, kéo Thẩm
Ly định rời đi.

Vương Bảo tức giận, hắn xông tới chặn trước mặt Hành Chỉ: “Đứng lại!

Không nghe thấy đại gia đang nói chuyện với ngươi sao!” Vừa dứt lời, ánh
mắt hắn rơi trên người Thẩm Ly đang đứng sau Hành Chỉ, hôm nay Thẩm
Ly mặc áo trắng vải thô Hành Chỉ đưa cho nàng, vì bị thương nên sát khí
trên người thu lại không ít, mặt mũi tiều tụy, trông có vẻ yếu ớt, người đó
bỗng sáng mắt, xem xét Thẩm Ly từ trên xuống dưới: “Kẻ không biết lễ
nghĩa như ngươi mà kiếm được nương tử cũng khá nhỉ.”

Thẩm Ly cười lạnh một tiếng, nếu nàng không bị thương thì tên buông

lời ngông cuồng này đã bị nàng đạp dưới chân từ lâu.

“Tầm nhìn của ngươi cũng khá lắm.” Giọng Hành Chỉ nhàn nhạt nhưng

lạnh lùng hơn thường ngày mấy phần, Thẩm Ly cũng cảm giác được, theo
nàng thấy thì Hành Chỉ là một vị thần chưa bao giờ lộ ra cảm xúc thật sự
trong lòng, đôi khi có lộ ra thì cũng là cảm xúc đã được lựa chọn để người
khác biết. Nhưng lúc này, Thẩm Ly nhạy cảm phát giác rằng, cảm xúc của
Hành Chỉ không phải do lý trí lựa chọn rồi lọc ra, “Ngươi nên cảm tạ đôi
mắt này của mình.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.