BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 1004

Âu Thần từng nghĩ rằng, chỉ cần giữ được Hạ Mạt bên mình, trói buộc cô,
dù là có dùng thủ đoạn nào anh cũng bất chấp. Từ lúc nhỏ cho đến khi gặp
lại nhau sau năm năm xa cách, anh vẫn luôn luôn như thế. Âu Thần tin rằng
chỉ có anh mới có thể làm cho cô ấy vui vẻ, cho nên xưa nay anh chưa từng
do dự khi dẹp bỏ tất cả những trở ngại giữa anh và Hạ Mạt.
Nhưng không biết từ khi nào, anh dần dần cảm thấy không còn tự khẳng
định được mình như vậy nữa? Khi Lạc Hi tự tử, khi Tiểu Trừng từ chối
phẫu thuật thay thận, khi Hạ Mạt sốt cao mấy ngày mấy đêm hôn mê trên
giường bệnh, anh mới biết rằng hoá ra sức mạnh của anh có thể khiến cô
đau khổ đến mức nào, thậm chí nó có thể giết chết cô ấy…

“Thế thì…”
Lạc Hi nhìn Âu Thần chằm chằm, đôi mắt đen kịt một màu.
“Giờ đây cô ấy có hạnh phúc không?”



Giờ đây cô ấy có hạnh phúc không…
Âu Thần ngồi nhìn Hạ Mạt chìm trong giấc ngủ rất lâu, cô ngủ rất sâu, bờ
vai trắng ngần, đôi tay ôm trước ngực, hàng lông mi hơi chau lại như đang
gặp phải ác mộng, người cuộn tròn như một con tôm, trên cổ tay buộc một
sợi ren lụa màu xanh đã cũ.


Lâu lắm rồi trên bậc đá xanh trong sân vườn.
Dưới ánh trăng.
Âu Thần mở chiếc hộp ra, bên trong có một sợi ren lụa viền hoa màu xanh,
rất dài, đường nét hoa văn rất đẹp, gió thổi, sợi dây lụa nhẹ bay.
“Sau này, ngày nào em cũng cuốn tóc bằng sợi ren này nhé.”
“Để làm gì?”
“Chỉ ở trước mặt anh mới được xoã tóc nhé.”
Anh cầm sợi ren trên tay Hạ Mạt nhẹ nhàng buộc lên tóc cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.