Rốt cuộc đã cầm được nước mắt, Trân Ân cố gắng hít thở sâu, mỉm cười,
đưa tay phải lên làm cử chỉ giống như thề nói, “Tuy tôi rất ngốc, tuy tôi
không có nhiều sức lực, nhưng tôi xin thề rằng tôi sẽ dùng tất cả mạng sống
của mình để bảo vệ Hạ Mạt. Nếu cậu không còn nữa, tôi sẽ thay cậu bảo
vệ, chăm sóc cô ấy, làm cho cô ấy suốt đời bình an vui vẻ!”
“Chị Trân Ân …”
Khóe mắt Doãn Trừng cũng hơi đỏ lên.
“Nhưng cậu hứa với tôi là không thể từ bỏ hy vọng điều trị. Có lẽ sự bi
quan đó là do cậu suy nghĩ vớ vẩn, cậu sẽ bình phục lại, sẽ có kỳ tích xảy
ra!”. Hoa đỗ quyên trên bệ cửa từ từ hé nở, từng giọt nước trên là như từng
giọt nước mắt trong tận đáy lòng Trân Ân.
***
Nhưng rồi sau đó, kỳ tích vẫn không xảy ra.
Sức khỏe của Doãn Trừng ngày một yếu, sắc mặt ngày càng trắng như
những hoa tuyết ngoài cửa. Tương phản với thời gian ban ngày và ban đêm
của những ngày sau đông chí, thời gian hôn mê của cậu ngày càng dài, và
thời gian tỉnh ngày càng ngắn lại.
Mỗi khi Hạ Mạt trong phòng bệnh, cậu vẫn cứ cực khổ làm bộ rất khỏe
mạnh và vui vẻ, Hạ Mạt cũng dường như không hay biết gì, vẫn vui vẻ cười
nói, như thể cậu có thể hồi phục rất nhanh. Mỗi lần Trân Ân cùng Tiểu
Trừng giả bộ vui vẻ làm cho không khí trong phòng bệnh nhẹ nhàng đi, cô
nhìn Hạ Mạt và Tiểu Trừng cười đùa, trong lòng cô buồn bã như từng đợt
sóng biển cuộn mình trong đêm tối.
Chẳng lẽ cậu có thể qua mặt được Hạ Mạt, Hạ Mạt thật sự không biết một
chút gì hay sao?
Ra khỏi phòng bệnh.
Doãn Hạ Mạt ngồi trên băng ghế dài trước cửa phòng đờ đẫn nhìn khoảng
không cuối hành lang, như toàn bộ sức lực đều bị vắt kiệt. Lúc nãy đưa ly