nhàng an ủi Hạ Mạt.
Trong vòng tay Âu Thần, Hạ Mạt dường như không nghe thấy gì, chỉ còn
đôi mắt đen thăm thẳm. Toàn bộ sức lực của Hạ Mạt đều ngưng tụ trên
người của Tiểu Trừng đang hôn mê trong phòng bệnh kia, người cô run run
như thể niềm hy vọng cuối cùng của cô cũng đang dần dần tan vỡ.
Chuyện học hành ngày càng bận rộn, biểu hiện xuất sắc của Lạc Hi khiến
cho các giảng viên hài lòng, bạn bè cũng ngày càng nhiều.
Shipiger là học sinh cũ cùng trường của anh đã hai lần đoạt giải Oscar cho
đạo diễn xuất sắc nhất, trong một lần về lại trường cũ gặp Lạc Hi, vẻ đẹp
cuốn hút của chàng trai phương đông phong nhã đã lọt vào mắt xanh của
ông. Sau khi nghe nói anh đã từng là diễn viên rất nổi tiếng, đạo diễn này
đã tìm những bộ phim anh đóng để xem, sau đó liên tục liên lạc với anh, hy
vọng có thể mời anh đóng vai nam chính trong một bộ phim.
Lạc Hi từ chối tất cả những lời mời.
Hàng đêm anh vẫn ăn những thực phẩm ăn liền, đọc sách, hoặc lặng lẽ
đứng ở phòng ngủ nhìn ra phía trước cửa sổ, anh hứa sẽ quên cô ấy, không
bao giờ xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.
***
Cành hoa Tết nở rực trên bệ cửa phòng bệnh.
Doãn Trừng chưa từng thấy nó.
Cậu nằm trên giường bệnh, liên tục hôn mê. Sau mấy lần cấp cứu trị liệu,
bác sỹ đành bó tay. Cậu lại rơi vào tình trạng hôn mê sâu và có thể sẽ
không tỉnh lại, chỉ có tiếng “tít tít” của máy điện tâm đồ kêu đều đặn chứng
minh cậu vẫn còn sống.
Ngày lại ngày trôi qua, Doãn Trừng vẫn hôn mê. Các bác sỹ ngày càng tập
trung hơn, liều dùng của các thứ thuốc ngày càng tăng, nhưng đều vô hiệu
với cơ thể của Tiểu Trừng, mọi cử động của các cơ quan trong cơ thể cậu