ngày càng yếu.
Cuối cùng vào một buổi chiều, điện tâm đồ phát ra tiếng cảnh báo đau đớn.
“Tít…”
“Tít…”
Nhìn đường chỉ đứt đoạn trong điện tâm đồ, sắc mặt Doãn Hạ Mạt trắng
bệch, cô bật dậy định nhấn chuông cấp cứu nhưng nửa tháng nay không
ngủ, thân người cô bỗng nặng trịch, cô hoa mắt lảo đảo. Âu Thần một tay
chộp đến đỡ Doãn Hạ Mạt, một tay nhấn chuông cấp cứu, nhìn sắc mặt
Doãn Trừng trắng bệch như người chết và cảm nhận được cơ thể Hạ Mạt
lạnh lẽo run lên từng chập, lòng Âu Thần càng trĩu nặng hơn.
Các bác sỹ, y tá xông vào phòng bệnh, Trân Ân hoảng sợ thất sắc nhìn cảnh
tượng cấp cứu quen thuộc vốn đã xảy ra như cơm bữa trước mắt cô. Lần
này cô còn khủng hoảng hơn nhiều so với lần trước, cô bịt chặt miệng
mình, sợ hãi đến nỗi chỉ muốn khóc, có một linh cảm khủng khiếp đang trói
chặt cô.
“Xin tránh ra!”
Y tá đẩy họ tránh xa chỗ giường bệnh, cấp cứu khẩn cấp và tiếng bác sỹ la
lối làm các y tá không kịp đẩy họ ra khỏi phòng bệnh như thường ngày.
“Tim ngừng đập.”
Một bác sỹ la lên, đè mạnh lên ngực Doãn Trừng.
“Huyết áp sắp bằng không”.
“Chích vào tuyến tố”.
“Vâng.”
“Huyết áp đã bằng không”.
“Chích thêm vào tuyến thận”.
Cảnh tượng giống như một bộ phim trắng đen không âm thanh đang diễn
ra, các bác sỹ gấp rút khẩn trương dùng các thiết bị cấp cứu đã thường trực
trong phòng, máy đo điện tâm đồ tiếp tục phát ra những âm thanh gay gắt,
Doãn Trừng nằm yên như ngủ trên giường bệnh, cánh tay trái với những lỗ
kim bị truyền dịch chi chít trượt từ trên giường bệnh xuống.
“…”
Cơ thể Doãn Hạ Mạt cứng đờ chợt run lên, Âu Thần ôm chặt cô trong vòng