BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 1030

Trân Ân xông lên giật cổ áo bác sỹ, cô tức giận gào khóc, nước mắt giàn
giụa trên mặt cô, Tiểu Trừng không chết đâu, dù cho, dù cho ông trời có tàn
nhẫn đến đâu đi nữa, cũng không nhẫn tâm cướp đi sinh mạng của cậu ấy,
cậu ấy còn trẻ như vậy kia mà!
“Xin cô giữ im lặng một chút!”
Các y tá vội kéo Trân Ân ra, như giải thoát cho vị bác sỹ thoát khỏi cơn
thịnh nộ của cô, Trân Ân hoàn toàn suy sụp, cô lại thét lên, “Mau đi cứu
Tiểu Trừng, nếu không tôi sẽ kiện các ông, cậu ấy còn sống, cậu ấy chưa
chết đâu!”.
Nhìn Tiểu Trừng nằm im thin thít trên giường bệnh như đang ngủ rất say,
trong lòng Âu Thần, nỗi đau khổ dâng tràn, anh nhắm chặt mắt rồi lại đưa
mắt nhìn về phía Hạ Mạt. Cô đang đứng như ngây như dại, dường như
muốn tập trung để nghe rõ cái gì đó.
“…”
Đôi môi nứt nẻ của cô đang lẩm bẩm điều gì không rõ, ánh mắt dịu hiền và
mông lung lắm.
“Hạ Mạt!”
Âu Thần đau khổ tột cùng, anh nhớ lại sáu năm trước lúc cha mẹ nuôi của
cô mất, cô cũng hoảng loạn điên cuồng dưới gốc cây anh đào.
“…”
Doãn Hạ Mạt đang lẩm bẩm như đang nói chuyện với một người vô hình
nào đó, âm thanh nhỏ nhẹ, trên gương mặt lại có vẻ như đang cười.
“Hạ Mạt!”
Âu Thần khẽ kêu lên trong đau đớn, anh đưa tay định kéo cô vào lòng, một
cảm giác khủng khiếp và lạnh lẽo tràn khắp người Âu Thần, anh thà nhìn
cô đau khổ gào thét như Trân Ân còn hơn là rơi vào tình trạng mông lung
như lúc này.
“…”
Doãn Hạ Mạt gạt phăng cánh tay Âu Thần, cô tiếp tục ngẩn người ra nghe,
rồi nhẹ nhàng đi đến giường bệnh, bước chân cô rất nhẹ nhàng, vừa đi vừa
lẩm bẩm.
Trong phòng bệnh phút chốc trở nên yên tĩnh lạ thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.