tay, anh cảm nhận được thân thể cô lạnh như tảng băng, những cơn run kịch
liệt dường như đang làm cho tảng băng rạn nứt ra thành từng khối nhỏ!
“Tiểu Trừng …”
Trân Ân không thể khống chế mình được nữa, nước mắt giàn giụa, cô khóc
lên.
“Xoa tim vô hiệu”.
Bác sỹ ép lên người Doãn Trừng, mồ hôi đẫm trán, máy đo điện tâm đồ vẫn
hiện lên những đường thẳng như cũ.
“Dùng điện kích.”
Một bác sỹ la lên, y tá lập tức đưa cho ông ta bản kích điện đã chuẩn bị từ
trước, bác sỹ cầm bản điện kích.
“Phịch…”
Cơ thể Doãn Trừng giật lên cao.
“Cho dòng điện mạnh thêm”. Bác sỹ la lên.
“Phịch…”
Cơ thể Doãn Trừng lại lần nữa bật lên và rơi xuống.
“Cho dòng điện mạnh thêm.”
“Phịch…”
Cơ thể gầy guộc và mỏng manh của Tiểu Trừng bị hút lên cao sau đó lại trở
về vị trí cũ. Máy đo điện tâm đồ vẫn liên tục kêu, chỉ thấy hiện lên một
đường gạch thẳng ngang, không có bất cứ một dấu hiệu nào của tim…
“… Rất xin lỗi, chúng tôi đã làm hết sức mình…”
Trong ánh nắng trưa, vị bác sỹ đi về phía Hạ Mạt, gương mặt ông hoảng
hốt, đôi mắt nheo nheo vì bị chói, âm thanh giọng nói của ông như sợi xơ
bông đứt gãy chập chờn bay vào tai cô.
“…”
Doãn Hạ Mạt hoảng hốt, cô nghiêng đầu như thể muốn nghe xem bác sỹ
nói gì, đôi mắt cô đờ đẫn và mông lung. Doãn Hạ Mạt mấp máy môi lẩm
bẩm điều gì đó, nhưng không ai nghe rõ được cô nói gì.
“Ông nói dối, Tiểu Trừng không thể chết được, tại sao không tiếp tục cứu
cậu ấy, Tiểu Trừng không chết, cậu ấy còn sống, các ông đứng đây làm gì,
mau đi cứu cậu ấy đi, đi cứu Tiểu Trừng đi!!!”