vẫn sâu sắc như cũ, bàn tay Âu Thần định ngăn Hạ Mạt lại từ từ buông
xuống.
“Cánh gà…”
Doãn Hạ Mạt không hay biết gì, cô nhìn cái bóng người cản đường rồi đưa
tay ra định đẩy người đó một cách vô thức, cô muốn nhanh chóng ra chợ
mua cánh gà về nấu cho Tiểu Trừng ăn, sức khỏe Tiểu Trừng không tốt, nếu
đói quá sẽ bị bệnh.
“Hạ Mạt, cậu không thể ra ngoài được!”
Trân Ân chợt tỉnh lại và ngạc nhiên khi nhìn thấy Lạc Hi, Trân Ân không
chú ý tới việc chào hỏi Lạc Hi mà lật đật chộp được Doãn Hạ Mạt từ sau
lưng Lạc Hi và sốt ruột kêu lên. Hiện giờ tất cả các báo đài đều đang suy
đoán xem tinh thần của Hạ Mạt có bình thường hay không, Hạ Mạt ra ngoài
lỡ gặp phải đám phóng viên nhà báo, họ nhất định sẽ không buông tha cho
cô ấy!
“Cánh gà…”
“Cánh gà…”
Không còn cách nào thoát khỏi bàn tay của Trân Ân, Doãn Hạ Mạt cuống
cuồng lên, cô thở nhanh hơn và bắt đầu giãy giụa.
“Được, để mình lấy cho cậu, là mình đã đem cất cánh gà đi, giờ mình sẽ
đem ra, cậu đừng ra ngoài nữa…” Trân Ân khóc thút thít, cuối cùng cũng
đành phải tuyên bố đầu hàng. Tiểu Trừng, mình lại thất bại nữa rồi, mình
ngốc quá, mình không thể chăm sóc tốt cho Doãn Hạ Mạt, không thể giữ
đúng lời hứa với cậu rồi.
Ánh nắng giữa trưa chiếu vào phòng bếp nho nhỏ.
Dòng nước chảy nhẹ trong ánh sáng mặt trời, nét mặt của Doãn Hạ Mạt đã
bình tĩnh lại, cô cẩn thận rửa sạch từng cái cánh gà. Mỗi khi cô rửa xong
một cái, lại có một cánh tay thon dài đỡ lấy, cẩn thận dùng khăn lau khô
từng giọt nước, sau đó xếp gọn gàng lên đĩa.
Doãn Hạ Mạt đổ chút dầu vào nồi, bật lửa lên, nhìn dầu từ từ nóng lên,
người bên cạnh cẩn thận giúp cô đeo từng chiếc găng tay làm bếp vào, sau
đó mở nắp lọ đường ra đặt trước mặt cô. Doãn Hạ Mạt chầm chậm múc
một thìa đường cho vào nồi.