cứ thứ gì.
Doãn Hạ Mạt chỉ im lặng ngồi đó từ sáng đến tối, rồi từ tối cho đến sáng
hôm sau, mặc cho Âu Thần bên cạnh chăm sóc suốt ngày suốt đêm, mặc
cho Trân Ân không ngừng thử rất nhiều biện pháp, Doãn Hạ Mạt chỉ biết
lặng lẽ ngồi bên cửa sổ phòng khách.
Và rồi ngày hôm nay, một Doãn Hạ Mạt đờ đẫn lại đột nhiên lục lọi trong
tủ lạnh tìm kiếm, càng tìm càng gấp rút, miệng lầm bầm, vẻ mặt ngày càng
bất an, sau đó ném tất cả đồ vật trong tủ lạnh ra ngoài!
“Cánh gà…”
Cô lật đật tìm, trong ánh mắt chứa đựng sự bất an sốt ruột.
“Cô đã làm gì?”
Âu Thần tức giận nhìn Trân Ân, lúc sáng anh nhìn thấy Trân Ân làm gì đó
trước tủ lạnh, trong tủ lạnh lẽ ra dự trữ cánh gà rất nhiều, đủ cho Doãn Hạ
Mạt dùng trong nhiều ngày.
“Là tôi đã đem cánh gà đi rồi. Anh xem có phải là có tác dụng rồi ư? Cô ấy
đã có chút phản ứng rồi đó! Đây là một hiện tượng tốt có phải vậy không?”
Dường như tiếp thêm can đảm cho mình, Trân Ân cố gắng hít thở sâu mấy
lần, sau đó đi đến bên Hạ Mạt, lúc này Hạ Mạt không còn sốt ruột nữa mà
chuyển sang đờ đẫn, Trân Ân thử thức tỉnh Hạ Mạt thêm lần nữa.
“Hạ Mạt, đừng làm món canh gà đó nữa, Tiểu Trừng ăn không được đâu…
Tiểu Trừng ăn không được đâu…Tiểu Trừng chết rồi… người trên thiên
đàng không thể ăn được bất cứ thứ gì của người dưới trần gian đâu…”
Là có tác dụng rồi ư…
Nhìn hình ảnh Hạ Mạt thẫn thờ đứng trước tủ lạnh, cái bóng vừa dài vừa
đen cong cong in trên mặt đất, vết thương của sự tuyệt vọng trong lòng Âu
Thần ngày càng phình to, sự tuyệt vọng và sợ hãi này xưa nay chưa từng
có.
Nỗi tuyệt vọng vì sợ mất cô trước đây chẳng thấm tháp gì so với nỗi tuyệt
vọng bây giờ cả, Âu Thần nguyện đem tất cả những gì mình có để đổi lấy
sự tỉnh táo cho Hạ Mạt.
Dù là lấy đi tất cả tài sản của mình, dù lấy đi sinh mạng của mình, dù là…
mãi mãi rời xa cô…