BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 1040

“Cô ấy phải tỉnh lại, cứ tiếp tục như vậy cô ấy sẽ chết mất!”
Cô ấy sẽ chết mất…
Âu Thần đang cẩn thận lau nước chấm cánh gà chiên văng tung tóe trên tay
Doãn Hạ Mạt, nghe những lời Trân Ân vừa nói, anh đột nhiên khựng lại!
Tay Doãn Hạ Mạt lạnh ngắt nhẹ như sương giá, nhìn hình dáng ngẩn ngơ
thất thần của Hạ Mạt, một cảm giác buồn bã sợ hãi vây kín tâm tư Âu
Thần.
Cô ấy…
Sẽ chết sao…?
“Tiểu Trừng đã ra đi rồi!”
Trân Ân lay vai Doãn Hạ Mạt đau buồn hạ giọng nói:
“Tiểu Trừng cậu ấy đã chết rồi! Rõ ràng cậu biết Tiểu Trừng yêu cậu biết
bao! Nếu cậu ấy biết bộ dạng bây giờ của cậu như vậy, cậu ấy sẽ đau lòng
lắm! Hạ Mạt, cậu tỉnh lại đi có được không! Tiểu Trừng chết rồi, mình biết
cậu rất buồn nhưng cậu cần phải sống!”
Doãn Hạ Mạt thẫn thờ bị ép phải đối mặt nhìn Trân Ân.
Đôi mắt Doãn Hạ Mạt thất thần mộng mị, thản nhiên không một chút đau
buồn hay vui vẻ.
“Cậu có nghe thấy mình nói không, Hạ Mạt? Tiểu Trừng đã chết rồi! Đã
chết rồi! Hôm đó trong bệnh viện, lúc bác sĩ nói mọi biện pháp chạy chữa
đã vô hiệu thì cậu ấy đã chết rồi! Cậu ấy không hề nói cậu ấy muốn ăn cánh
gà, cũng không hề nói bất cứ lời nào với cậu, khi cậu đến bên giường bệnh
thì Tiểu Trừng đã chết rồi!”
Trân Ân nước mắt giàn giụa thét lớn vào mặt Hạ Mạt, những mong kêu gọi
ý chí của cô quay trở về, dù là sau khi tỉnh lại, Hạ Mạt sẽ vô cùng đau khổ,
thì cũng không thể cứ giương mắt nhìn cô ấy từ từ chết đi như vậy!
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ chói chang rực rỡ.
Doãn Hạ Mạt từ từ quay người đi, cô đăm chiêu nhìn tấm rèm cửa bị cơn
gió thổi lay động bên cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua bức rèm tỏa ra ánh
sáng dìu dịu, đôi mắt cô không chút động đậy, thân người cũng đứng yên.
Tiếng thét của Trân Ân cũng dần dần bất lực.
Dường như có kêu gào như thế nào đi nữa, cô cũng không được đáp lại bất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.