Có lẽ cô ấy đã sút mất hơn mười cân so với ban đầu, nơi cổ tay cổ chân có
thể nhìn rõ những mạch máu gân guốc, đôi mắt Doãn Hạ Mạt mở to lạ
thường nhưng lại mông lung mờ mịt trống rỗng, da dẻ cô trắng bệch như
thể đến nửa giọt máu cũng không còn. Khi Doãn Hạ Mạt ngồi trước rèm
cửa sổ bị gió thổi tung, gió dường như có thể cuốn cô đi luôn được.
Doãn Hạ Mạt vô tri vô giác.
Ngoài thời gian làm cánh gà chiên ra, ngày ngày cô ngồi ngây người như
bức tượng đá nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể đang chờ đợi một chút sinh
mệnh cuối cùng trong cơ thể cạn kiệt của cô.
“Phải tìm cách thức tỉnh cô ấy thôi.”
Buổi chiều, sau khi bác sĩ thu dọn lại kim tiêm, ông đưa mắt nhìn Doãn Hạ
Mạt ngây ngô ngồi đó một cái rồi quay qua nói với Âu Thần, sắc mặt ông
cực kỳ nghiêm nghị:
“Ý chí của cô ấy quá tiêu cực, nếu như ngày nào cũng chỉ dựa vào cách
tiêm chất dinh dưỡng để duy trì bồi bổ cơ thể thì e rằng cơ thể cô ấy sẽ có
những tổn thương nghiêm trọng, lợi bất cập hại.”
Thức tỉnh cô ấy…
Chập tối, tự tay Âu Thần dùng chiếc thìa nhỏ múc nước táo ép nhẹ nhàng
đưa lên miệng Doãn Hạ Mạt, anh nghẹn ngào nói:
“Ăn chút gì đi, được không?”
Doãn Hạ Mạt ngồi ngây người như bức tượng gỗ.
“Ngoan nào, ăn chút đi.”
Đưa chiếc thìa vào miệng Hạ Mạt, Âu Thần nín thở nhìn cô mặc nhiên nuốt
nước ép táo xuống. Bên ngoài cửa sổ là ráng chiều dịu dàng, nhưng bên
trong giọng Âu Thần lại cực kỳ căng thẳng.
“Nuốt xuống đi, đừng nôn ra nhé, Hạ Mạt…”
“Ọe…”
Doãn Hạ Mạt lại nôn ọe, nước dãi bẩn nôn ra vấy đầy trên người.
Thức tỉnh cô ấy…
Âu Thần giúp cô cởi bỏ quần áo bẩn trên người, lấy chiếc khăn lông ấm lau
mặt và đôi tay cho Doãn Hạ Mạt. Trong phòng tắm, Âu Thần trầm mặc
lặng lẽ đưa miếng xà phòng từng lượt, từng lượt rũ sạch quần áo cho Doãn