BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 1049

Hạ Mạt, bọt xà phòng tràn đầy trong chậu giặt.
Trên tấm gương treo trong buồng tắm.
Khuôn mặt Âu Thần võ vàng tiều tụy.
Thức tỉnh cô ấy…
Giữa đêm khuya, Doãn Hạ Mạt nhìn sắc đêm bên ngoài cửa sổ, thân người
cô vẫn không hề thay đổi, vẫn giữ nguyên tư thế như cũ. Con mèo đen meo
meo quấn quýt bên chân cô. Đôi mắt Hạ Mạt đờ đẫn nhìn vào hư vô trong
màn đêm đen sẫm.
Âu Thần âm thầm đau đớn nhìn Doãn Hạ Mạt.
Đột nhiên, Âu Thần đưa tay kéo cô ra khỏi chiếc ghế, thân người cô nhẹ
như bấc, Âu Thần chỉ cần kéo nhẹ một cái, cả người cô đã nhào ngay ra
ngoài. Âu Thần đỡ lấy Doãn Hạ Mạt, hai tay anh ôm tấm thân gầy guộc
mỏng manh như tờ giấy ẵm đi về hướng cửa phòng ngủ của Doãn Trừng!
Cửa phòng ngủ mở ra.
Giường của Doãn Trừng vẫn sạch sẽ thanh khiết như lúc xưa, hình như
trong phòng ngủ vẫn tồn tại hơi thở của Doãn Trừng, hình như Doãn Trừng
vẫn đang ngồi dựa đầu giường vẽ tranh. Trong khoảnh khắc cánh cửa
phòng mở ra, hình như Doãn Trừng sẽ ngẩng đầu lên, sẽ có một nụ cười
trên môi xuất hiện, sẽ gọi cô:
“Chị…”
Doãn Hạ Mạt ngơ ngác nhìn vào chiếc giường trống trải đó, có vẻ như cô
đang ngạc nhiên, hình như cô đang nghĩ không ra, rằng tại sao giờ đã khuya
rồi mà Tiểu Trừng vẫn chưa về nhà nhỉ.
Âu Thần cảm nhận thân người Doãn Hạ Mạt đang từ từ chuyển sang lạnh,
từ từ chuyển sang cứng đờ. Trái tim Âu Thần đau đớn, trong phút giây bản
năng, anh kéo Hạ Mạt lại, ôm chặt hơn nữa. Nhưng chỉ trong vài giây sau,
Âu Thần tự ép mình hãy mạnh mẽ thêm để đưa cô tới đặt cô ngồi trên chiếc
giường của Tiểu Trừng.
Trong phòng bày đầy tranh Doãn Trừng vẽ lúc trước.
Có tranh sơn dầu, tranh vẽ màu nước, tranh phác thảo. Rất nhiều tranh
được Doãn Trừng vẽ từ rất lâu rồi, có những bức được Tiểu Trừng vẽ trong
phòng bệnh lúc nằm viện, hầu hết tranh được đặt trong những khung hình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.