BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 1051

Tiểu Trừng, vừa quay mặt về phía anh nói cười cái gì đó.
Trong phòng bệnh, hoa đỗ quyên nở rộ trên bệ cửa sổ, tay cô cầm bình tưới
nước quay đầu lại mỉm cười, những nét than chì nhẹ nhàng vẽ ra một nụ
cười rạng rỡ nở trên gương mặt Hạ Mạt.
Cô ngồi trước biển…
Cô ở giữa những đóa hoa…
Cô đang đong đưa trên chiếc xích đu…
Trong từng bức tranh Tiểu Trừng vẽ…
Cô đẹp đến nỗi khiến người xem mê mẩn ngắm nhìn.
Bởi vì tất cả hình ảnh cô trong những bức tranh đó đều đang cười, mỉm
cười, cười giận, cười lớn vui vẻ, những nụ cười đó giống như ánh mặt trời
rực rỡ trên những bông hoa đang nở rộ được thể hiện từ khóe môi đến ánh
mắt.
“Cái mà Tiểu Trừng muốn nhìn thấy nhất đó là nụ cười của em. Tiểu Trừng
thích nhất là nhìn thấy nụ cười của em.” Âu Thần nhẹ nhàng kéo cô ôm vào
lòng. “Nếu như trên thiên đường, cậu ấy có thể nhìn thấy được em thì cậu
ấy nhất định muốn nhìn thấy em đang sống một cuộc sống vui vẻ, muốn
nhìn thấy được nụ cười luôn nở trên đôi môi em.”
Thân người Doãn Hạ Mạt vẫn đờ đẫn.
Đôi mắt cô hấp háy nhìn những bức tranh đó, hình như cô bị chúng thôi
miên, thân người cô cứng đờ rất lâu, rất lâu, thân nhiệt càng lúc càng lạnh
buốt.
“Hạ Mạt, tỉnh lại đi…”
Âu Thần cố gắng dùng cơ thể ấm áp của mình ôm chặt Doãn Hạ Mạt trong
lòng để xua đi cái lạnh buốt trên người cô.
“Tiểu Trừng đã chết rồi…”
“Tiểu Trừng đã chết rồi…”
Sắc đêm đen ngòm, Âu Thần ôm Hạ Mạt thật chặt, nói rõ ràng với cô từng
câu từng chữ. Thức tỉnh cô ấy, làm sao để thức tỉnh được cô ấy, nếu như
hiện thực tàn khốc đó một lần nữa lại trải đầy máu trước mặt cô sẽ làm cô
thức tỉnh, cho dù có quá tàn nhẫn khốc liệt đi chăng nữa, Âu Thần cũng sẽ
quyết định chọn cách đó bằng được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.