BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 1073

Tại sao cô vẫn chưa chết! Tại sao chỉ có mỗi mình cô sống!
Nước mắt trào ra trên thân người cô như nước biển!
Nhưng những bức tranh đó, những bức tranh mà Tiểu Trừng vẽ cho cô…
Nước mắt trào lên trong mắt cô, lông mi cô ướt sũng, nhưng cô lại không
rơi một giọt nước mắt nào, cô ra sức kìm nén, không để nước mắt mình
tuôn ra cho dù là một giọt…

“Em có phát hiện ra…”

“…dù là trong bức tranh nào đi nữa, Tiểu Trừng cũng đều vẽ em đang cười,
nụ cười thật rực rỡ xán lạn như thể cuộc đời này chẳng có gì phải ưu tư
phiền muộn, cuộc sống thật đơn giản và vui vẻ vô cùng.”

“Cái mà tiểu Trừng muốn nhìn thấy nhất đó là nụ cười của em…Nếu như
trên thiên đường, cậu ấy có thể nhìn thấy được em thì cậu ấy nhất định
muốn nhìn thấy em đang sống một cuộc sống vui vẻ, muốn nhìn thấy được
nụ cười luôn nở trên đôi môi em.”

Phòng thử vai yên lặng không một tiếng động.
Nhà biên kịch Chung Nhã nhìn chằm chằm vào Doãn Hạ Mạt đang đứng
trước ống kính, mãi tới khi mặt cô thấm đầy những vệt nước mắt, Chung
Nhã mới chợt tỉnh lại!
Cô sao thế này…
Doãn Hạ Mạt rõ ràng không khóc, chỉ là lịm đi trong sự hoảng hốt, cách
biểu lộ tình cảm trên nét mặt cũng ít như vậy, thậm chí lời thoại nói cũng
không rõ ràng, nhưng…
Nhìn xung quanh, Chung Nhã đột nhiên phát hiện hình như tất cả mọi
người cũng đều giống như cô.
Mặc dù Doãn Hạ Mạt không để rơi nước mắt, nhưng những người xem cô
diễn lúc đó, trong phút chốc đã bị Doãn Hạ Mạt làm cho lúc thì vui mừng,
vỡ mộng, lúc lại tuyệt vọng, kiên cường quật vào tâm trạng chua xót, mềm
yếu nhất trong tận đáy lòng...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.