đó đi”, Lạc Hi đau khổ chăm chú nhìn Doãn Hạ Mạt mỏng manh như tờ
giấy trắng, “và em bây giờ có thể vì Tiểu Trừng mà tiếp tục sống vui vẻ
được không?”.
Âu Thần trầm lặng nhìn hai người đang ngồi trên phiến đá ngầm, trong tay
anh đang cầm chiếc áo khoác của Hạ Mạt, Âu Thần vốn đang định mang
qua đó song lại dừng bước.
Ánh mặt trời màu vàng rực chiếu rọi cô và Lạc Hi làm một, trên vai cô
khoác chiếc áo khoác của Lạc Hi, Lạc Hi chăm chú nhìn cô một cách âu
yếm, hình như đang nói gì với Hạ Mạt, cô ấy dường như đang nghe lại vừa
như đang im lặng. Từ xa nhìn lại, Âu Thần cũng có thể cảm nhận thấy sự
chân tình trong mắt của Hạ Mạt.
Nếu như lúc đầu anh không đoạt Hạ Mạt từ Lạc Hi…
Nếu như sau khi Tiểu Trừng mất, người luôn bên cạnh Hạ Mạt là Lạc Hi
chứ không phải là anh…
Mặt biển xanh bao la.
Bờ cát dài vàng rực.
Dưới ánh mặt trời, hai người đang ngồi trên phiến đá ngầm giống như bức
tranh sơn dầu đẹp được viền vàng xung quanh mà anh chính là người đã
phá vỡ sự tồn tại của bức tranh đó.
“Thiếu gia!”
Một giọng nói quen thuộc làm Âu Thần bừng tỉnh, anh vội giấu ánh mắt u
ám của mình đi, quay đầu lại nhìn, hóa ra quản gia Thẩm, đã lâu lắm rồi
không gặp.
Sau khi Doãn Trừng qua đời, Hạ Mạt tinh thần hoảng loạn không chịu quay
lại biệt thự nhà họ Âu mà về lại căn chung cư nhỏ ngày trước. Âu Thần
cũng không muốn để Hạ Mạt bị quấy rầy nhiều, nên anh đã để quản gia
Thẩm ở lại ngôi biệt thự mà không cần phải tới chỗ họ.
“Thiếu gia, đây là bức thư tôi vừa mới nhận được, hình như là…”
Quản gia Thẩm cố gắng hết sức khống chế sự căng thẳng trong giọng nói,
nhưng hai tay cứ run run để lộ tâm trạng kích động của mình. Vừa rồi có
một anh chừng như là sinh viên đại học tới đứng trước cổng biệt thự nhà họ
Âu, anh ta nói là bạn học của cậu Trừng, cậu Trừng lúc còn sống đã nhờ