người bạn đó đem bức thư này đến giao lại. Quản gia Thẩm bất ngờ đến nỗi
không để ý gì nữa, liền đem bức thư đó đến đưa tận tay cho thiếu gia.
“…hình như là thư của Trừng thiếu gia viết…”
Đó là một bức thư màu xanh nhạt, chữ viết trên bì thư rất đẹp.
“Tiểu Trừng?!”
Trong khu vực nghỉ, Trân Ân đang lúc nghĩ vẩn vơ nghe thấy hai từ đó, cô
chết lặng hồi lâu, sau đó máu huyết trong người sôi lên, Trân Ân nhảy ra
khỏi chiếc ghế hét lên một tiếng, nhào tới vồ lấy bức thư trong tay quản gia
Thẩm.
Thân người Âu Thần lúc đó cũng cứng đờ.
Anh dán mắt vào bức thư, góc phía dưới, bên phải bức thư màu xanh lam
nhạt đó, chỗ viết tên người gửi có một nét chữ rất quen thuộc.
“Trừng.”
Tiểu Trừng…
Trên phiến đã ngầm nơi xa kia, Doãn Hạ Mạt bồng dưng nghe thấy được
cái tên đó, cô từ từ quay người, Âu Thần bình tĩnh lại, anh cầm bức thư
bước nhanh về phía bờ biển nơi Hạ Mạt đang ngồi.
“Hạ Mạt! Bức thư này… của Tiểu Trừng…”
Âu Thần đưa bức thư cho Hạ Mạt, cổ họng anh tự dưng nghẹn cứng lại
không thể nói thêm được lời nào cả. Doãn Hạ Mạt đờ đẫn dán mắt nhìn bức
thư trong tay Âu Thần, đột nhiên cô đứng phắt dậy, Lạc Hi vội đỡ lấy Hạ
Mạt, không để chân cô trượt phải đá vụn.
Gió biển mát lạnh nhè nhẹ thổi.
Doãn Hạ Mạt cầm bức thư từ trong tay Âu Thần, ngón tay cô run run.
Bức thư đó dường như là được gửi từ trên thiên đường xuống, trên bức thư
màu xanh lam nhạt đó không có dấu bưu điện, chỉ vẻn vẹn viết :
Người nhận thư “Chị gái”.
Người gửi thư “Trừng”.
Doãn Hạ Mạt ngắm nhìn bức thư đó rất lâu.
Hai giọt nước mắt rơi xuống làm ướt bì thư, nước mắt lan ra. Đó là màu bì
thư Tiểu Trừng thích dùng nhất, Tiểu Trừng nói màu xanh này là sắc màu
của biển cả, hợp nhất với màu mắt của cô.