“Phu nhân đã đến từ lúc sáu giờ chiều, tôi định thông báo cho ngài, nhưng
phu nhân không muốn tôi làm phiền ngài, cho nên...” Cô thư ký giải thích.
Trên chiếc sofa dài bọc da bò màu đen.
Doãn Hạ Mạt cuộn tròn ngủ như đứa trẻ sơ sinh, hơi thở cô đều đặn, khoé
miệng như vẫn đang mỉm cười, dường như đang mơ một giấc mơ ngọt
ngào. Âu Thần đau nhói trong lòng, anh quỳ xuống trước mặt Hạ Mạt, cầm
lấy tay cô, bàn tay mát lạnh ấy khiến Âu Thần giật mình sợ hãi!
“Sao không kéo chăn đắp cho cô ây, nếu các cô không có chăn thì cũng
phải nhanh đi mà mua về chứ.” Hạ Mạt đang mơ màng giật mình tỉnh dậy.
Giọng Âu Thần tức giận đọng ứ lại.
“Tôi...”
Cô thư ký sợ phát run. Bởi vì gần đây Simon phải thay Âu Thần làm rất
nhiều việc nên thường xuyên ra nước ngoài, cô thư ký này được điều đến
đây. Trước đây cô có được nghe nói thiếu gia chủ tịch hội đồng quản trị yêu
chiều vợ vô cùng, không ngờ lại thế này...
“Ra ngoài!”
Âu Thần nén cơn giận, cởi áo khoác của mình ra, nhẹ nhàng cẩn thận đắp
lên người Doãn Hạ Mạt. Động tác của anh rất nhẹ nhàng nhưng Hạ Mạt
vẫn từ từ tỉnh dậy, vì đang đợi anh nên cô vẫn chưa ngủ say.
“... Anh hết giờ làm việc rồi à?”
Doãn Hạ Mạt ngơ ngác nhìn Âu Thần vài giây, trong mắt cô chợt tràn ngập
niềm vui sướng, cô vội vàng gượng ngồi dậy trên chiếc sofa, đưa tay vuốt
lại mái tóc dài, ngượng ngùng nói, “Chà, em đã ngủ gật đúng không?
Không biết làm sao mà gần đây đặc biệt thích ngủ”.
Âu Thần vội dùng chiếc áo khoác quàng lấy Hạ Mạt, cảm giác thân thể cô
từ từ ấm lên mới hạ giọng nói, “Ngủ thế này sẽ cảm lạnh mất! Tại sao
không về nhà mà lại qua đây? Nếu em đã đến thì bảo thư ký thông báo cho
anh, tại sao lại phải đợi lâu như thế này?”.
“Bộ phim Hoạ cảnh hôm nay đã quay xong rồi.” Doãn Hạ Mạt ngẩng mặt