lên, vui vẻ rạng rỡ nói, “Sau này em không cần phải đi quay phim nữa rồi”.
“Em đến chỉ là để nói với anh tin này ư?” Âu Thần lặng người.
“Vâng, sau này em có thể chuyên tâm ở nhà dưỡng thai, cũng có thể
thường xuyên tới thăm anh rồi.” Nụ cười của cô mềm mại rạng ngời từ
khoé môi đến tận đáy mắt.
“Hình như lâu lắm, lâu lắm rồi không được nhìn thấy anh”, Hạ Mạt nhẹ
nhàng nắm lấy tay Âu Thần, ánh mắt sáng lấp lánh đẹp như những ngôi sao
bên ngoài cửa sổ, “con rất nhớ anh, em cũng... rất nhớ anh”.
“Hạ Mạt...”
Lòng Âu Thần ấm dần lên rồi lại quặn đau từng hồi, Hạ Mạt có biết chăng
dáng vẻ này của cô có thể khiến anh khó lòng hạ quyết tâm đến nhường nào
không, ngắm nụ cười của cô, anh có thể không cầm lòng được mà muốn lại
một lần nữa hoá thân thành ma quỷ, giam cầm mọi sự tự do của cô! Gắng
gượng rời ánh mắt ra khỏi gương mặt đang mỉm cười của Hạ Mạt, cổ họng
Âu Thần nghẹn ngào khản đặc, ngập ngừng hồi lâu mà không thốt lên lời.
"Chà, đói quá à, chúng ta đi ăn có được không?"
Thấy Âu Thần hồi lâu không trả lời, Doãn Hạ Mạt vẫn cười, nhưng trong
lòng lại lo lắng. Thực ra, cô lờ mờ có thể đoán được tâm tư của Âu Thần, là
do trước đây cô đã làm tổn thương anh quá nhiều, giờ muốn bù đắp những
vết thương đó có lẽ phải cần nhiều thời gian hơn.
Bây giờ thì cô đã có thời gian rồi.
Cô sẽ dùng mọi nỗ lực của mình để làm cho anh hạnh phúc vui vẻ trở lại.
“Được rồi, chúng ta về nhà ngay thôi.”
Vừa nghe nói cô đói, Âu Thần không nghĩ được gì nhiều nữa. Anh vội lấy
điện thoại ra định sai quản gia Thẩm làm lại đồ ăn ngay lập tức, đợi họ về
là có thể ăn ngay được. Nhưng Hạ Mạt lại đứng lên, kéo Âu Thần từ trước
cái sofa dài cùng đứng dậy, cô mỉm cười nũng nịu nói, “Tối nay không ăn
cơm ở nhà, đi quán Vân Nam ăn có được không? Em muốn ăn món gà hấp
ở đó quá, vừa không béo lại rất tươi ngon, đã lâu lắm không ăn rồi!”.
Đêm ấy Âu Thần và Hạ Mạt ăn ở quán Vân Nam.
Bàn ăn màu hồng, đèn lồng màu vàng kim, những người phục vụ mặc trang
phục kiểu dân tộc yên lặng bưng thức ăn lên, xung quanh không có khách