BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 131

“Những chuyện đó đã qua rồi.”
“Là có ý gì?”
“Những chuyện đã qua đi quá lâu rồi cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
“Không hiểu nổi.” Trân Ân ủ rũ nói.
“Chúng mình chỉ cần cố gắng sống sao cho tốt với cuộc sống hiện tại là
được rồi.” Hạ Mạt mỉm cười, con mèo đen lười biếng ngủ lại trong lòng Hạ
Mạt.
“Ờ, thôi được. Kiểu gì thì lúc nào cậu cũng vậy, chuyện Lạc Hi cũng không
nói, chuyện Thiếu gia cũng chẳng kể, cứ như chiếc hồ lô bịt miệng khiến
người ta tức phát hận.” Trân Ân hầm hầm trợn mắt nhìn Hạ Mạt, cuối cùng
cũng đành phải bỏ qua, chuyển sang chuyện khác: “Cậu kể chuyện nghề ca
sĩ của mình đi!”.
“Mình đã là ca sĩ đâu.”
“Sao thế? Khóa đào tạo huấn luyện bắt đầu rồi còn gì?”
“Tính cả mình nữa là năm cô gái trong số này công ty chỉ chọn có hai
người chính thức được thu âm phát hành đĩa nhạc thôi.”
“Hả?” Trân Ân ngạc nhiên, nghĩ ngợi hồi lâu rồi lại hỏi: “Những người kia
thực lực thế nào?”.
“Cũng đỉnh đấy.”
Qua những ngày đào tạo huấn luyện vừa qua, Hạ Mạt đã hiểu rất nhiều về
bốn cô gái đó. Cô gái có gương mặt đẹp lạnh lùng tên Đới Tây, xinh tươi dễ
thương, nhảy múa rất đẹp. Cô gái dáng người đẫy đà tên Ngụy Nhân, chất
giọng cực kỳ xuất sắc. Phan Nam có lẽ là người đỉnh nhất trong số họ, dáng
cao chân dài, da không cần đánh phấn, mũi cao thẳng, lông mày thanh tú,
dù là hát hay nhảy múa đều rất giống con trai.
“Thế cậu so với bọn họ ra sao?” Trân Ân sốt ruột truy hỏi.
Hạ Mạt vuốt ve con mèo đen, đôi mắt như cười, nói: “Sau buổi học thanh
nhạc và vũ đạo đầu tiên, cả hai giáo viên đều hỏi mình cùng một câu hỏi.”
“Hỏi gì vậy?”
“Họ hỏi mình là: Cô làm sao lại chui vào được đây?”
“Ôi trời!” Trân Ân kinh hãi, “Thế cậu trả lời thế nào?”.
“Mình bảo: Em gõ cửa vào mà.” Hạ Mạt tinh nghịch lè lưỡi nguýt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.