BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 160

toàn yên lặng, tất cả ánh mắt đều tụ về chỗ này. Lạc Hi đã rời Thẩm Tường,
rời đám phóng viên đi tới đây giúp cô nhặt nốt thỏi son nhỏ bé kia.
Những tiếng đèn flash “xoèn xoẹt”, những chớp sáng “tành tạch” liên tiếp
không ngừng!
Cô nhìn tay Lạc Hi.
Thỏi son đó nằm trong tay Lạc Hi, đưa ra trước mặt cô.
Cô từ từ ngẩng đầu nhìn anh.
Anh đang nhìn chằm chằm lên trán cô, cô không biết vết thương trên trán
cô có còn chảy máu không, trong ánh mắt sâu thẳm lắng đọng của anh, vết
thương trên trán cô đột ngột bỏng rát choáng váng.
“Cảm ơn anh Lạc Hi.”
Đào Thục Nhi vội vàng quay lại bên Hạ Mạt, luống cuống nhận lại thỏi son
từ tay Lạc Hi. Cô khom lưng đáp lễ, hai má ửng hồng, rụt rè e lệ.
Lạc Hi hơi rướn lông mày.
Trên mặt anh thoáng hiện nụ cười mà như không, anh nói với Đào Thục
Nhi:
“Không cần khách sáo.”
Nói đoạn anh đưa mắt đằm thắm nhìn lại Hạ Mạt đang trầm ngâm yên lặng
rồi quay lại chỗ Thẩm Tường và đám phóng viên. Trong đại sảnh, tiếng ồn
ào lập tức lại nổi lên, đám phóng viên phấn khích đưa ra đủ loại câu hỏi,
hình như có tay phóng viên trong đó hỏi Lạc Hi có phải rất thân với Đào
Thục Nhi hay không? Có quan hệ riêng với Đào Thục Nhi hay không?
Giữa vòng vây của đám phóng viên.
Lạc Hi và Thẩm Tường rời khỏi đại sảnh phòng thu Đài Truyền hình HBS.
Cùng với sự ra đi của Lạc Hi, đại sảnh cũng dần trở nên yên tĩnh vắng lặng,
không gian cực kỳ buồn tẻ, giống như là đang ở một thế giới hoa lệ hào
quan vạn trượng đột ngột quay về cõi nhân gian đời thường phẳng lặng.
Đào Thục Nhi lặng yên theo dõi hình bóng Lạc Hi dần dần mất dạng, hồi
lâu cô mới ngơ ngắc quay đầu lại nói với Hạ Mạt đang ở bên cạnh: “Cậu có
biết anh ấy là ai không?”.
Ngón tay Hạ Mạt cứng đờ, cô không nói gì, tiếp tuc chú tâm sắp xếp lại đồ
trang điểm cho gọn gàng ngăn nắp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.