BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 166

nhưng mình còn nhiều việc khác cần phải đi ngay. Xin lỗi nhé”.
Đào Thục Nhi có vẻ không còn kiên nhẫn, ngồi trong xe gọi:
“Hạ Mạt!”
“Chờ chút!” Khiết Ni ngăn Hạ Mạt đang chuẩn bị bỏ đi, cô đưa cho Hạ Mạt
một tuýp thuốc mỡ rồi nói: “Anh Lạc Hi đoán chừng có thể chị sẽ không
đồng ý đi bệnh viện, trên đường đi có ghé qua hiệu thuốc mua cho chị tuýp
thuốc này. Về nhà chị nhớ bôi thuốc nhé, được không?”.
“…Ừ.”
Hạ Mạt cầm tuýp thuốc trong tay, cảm ơn Khiết Ni rồi nhanh chóng lên xe
với Đào Thục Nhi. Cửa xe đóng lại, rồi lao vào màn đêm từ từ mất hút.
Liệu chị ấy có nhớ ra mình không?
Ánh sao lấp lánh.
Khiết Ni ngơ ngác đứng giữa trời đêm.
Cô nghĩ ngợi, lắc đầu cười khổ. Chị Hạ Mạt học cùng trường ngày xưa
chắc không nhớ được mình đâu, hồi nãy chả thấy biểu hiện gì trong ánh
mắt chị ấy.

***

Hai giờ đêm.
Rốt cuộc cũng đã kết thúc một ngày với những show diễn.
Bộ vest hàng hiệu tiện tay vứt trên ghế sofa màu tím đậm, ánh trăng nhàn
nhạt chiếu qua cửa sổ bức tường kính, Lạc Hi mệt mỏi nằm nhắm mắt như
đứa trẻ, đôi chân dài đặt lên tràng kỷ, hình như anh ấy đã ngủ. Gió đêm
thổi, rèm cửa lay động, phòng khách yên tĩnh không tiếng động.
Khiết Ni bưng sữa nóng từ dưới bếp lên, thấy Lạc Hi đang ngủ, cô quay
người tính mang sữa cất đi. Lạc Hi quá mệt, ngày nào cũng bận rộn với các
show diễn, ngày nào cũng phải đối diện với hàng đống phóng viên, với anh
mà nói việc không làm phiền đến giấc ngủ là cực kỳ đáng quý.
Nhưng bất chợt có tiếng Lạc Hi sau lưng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.