BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 165

Khiết Ni nở nụ cười với Hạ Mạt.
“Xin chào.”
Tuy cảm thấy là lạ trước sự xuất hiện của Khiết Ni nhưng Hạ Mạt vẫn mỉm
cười đáp lại. Lần trước gặp Khiết Ni ở phòng luyện tập, lời ăn tiếng nói và
gương mặt của cô ấy khiến Hạ Mạt có cảm giác họ đã quen nhau từ trước.
Nhưng nghĩ mãi mà không nhớ ra.
“Anh Lạc Hi bảo em đón chị đưa đi bệnh viện.” Khiết Ni giải thích: “Anh
ấy bảo lẽ ra đích thân anh ấy phải đưa đi, nhưng có một show diễn không
thể bỏ được, đành phải nhờ tới em”.
Đào Thục Nhi nghi ngờ nhìn Hạ Mạt.
Hạ Mạt cũng nghe như sét đánh ngang tai, “Bệnh viện? Sao tôi phải tới
bệnh viện?”.
“Anh Lạc Hi bảo chị bị thương.” Khiết Ni quan tâm bước tới gần nhìn vết
thương trên trán Hạ Mạt, máu đã khô, “Trên trán phải không? Chà, còn
chảy máu không? Bây giờ còn đau không?”.
Hạ Mạt ngẩn người ngạc nhiên.
Trong lòng cô bình lặng. Vết thương ngoài da bé tí tẹo bằng cái móng tay
trên trán lẽ nào cũng bị anh ấy nhìn thấy ư. Cúi đầu, Hạ Mạt không muốn bị
người ta phát hiện ánh mắt mình đang sợ sệt. Đến lúc ngẩng đầu, nụ cười
nhẹ nhàng lại xuất hiện trên khuôn mặt cô. “Không đau. Vết thương nhỏ
không cần phải đi viện. Cảm ơn bạn. Cảm ơn anh Lạc Hi hộ tôi nhé”.
Lúc này xe của công ty cũng đã tới.
Vẫn để máy nổ, bác tài mở cửa xe cho Đào Thục Nhi. Thục Nhi nghi hoặc
nhìn Khiết Ni không biết phải làm gì, cô lại quay nhìn Hạ Mạt hỏi:
“Hạ Mạt, cậu có đưa mình về không?”
“Ừ, mình có…”
“Vết thương trên trán không mau tới bệnh viện xử lý, ngộ nhỡ để lại sẹo thì
sao?” Khiết Ni tiếp tục nói với Hạ Mạt, “Chị không phải đang muốn trở
thành ca sĩ sao? Trên mặt ca sĩ không thể để có sẹo được”.
“Không sao đâu.” Hạ Mạt mỉm cười dịu dàng. Nếu như sẹo có thì vết
thương trên mặt cô năm đó đã để lại dấu dài tới ba centimét rồi, vết thương
nhỏ nhoi này thấm vào đâu, “Cảm ơn các bạn và anh Lạc Hi đã quan tâm,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.