từ lúc bắt đầu đào tạo, Phan Nam luôn tỏ ra là người xuất sắc nhất. Cô được
trời ban phát cho khí chất của một ngôi sao, gần như lúc nào xuất hiện cô
đều cuốn hút được đủ loại thành phần giới tính tuổi tác.
Jam cũng vui mừng không kém bởi vì Phan Nam rốt cuộc không phải do
tuyển chọn mà là được tiến cử.
“Cục diện thay đổi tốt đấy”.
Chuyển qua sân khấu bên kia, Thái Ni tròn xoe mắt. Do sự xuất hiện của
Phan Nam, khán giả đều đã dồn gần hết sang bên đó. Dưới sân khấu phía
bên Khả Hân và Hạ Mạt vắng tanh không một bóng người.
“Làm thế nào đây!...”
Khả Hân tuyệt vọng.
Dưới sân khấu vắng lặng, sự chú ý của mọi người đều dồn hết sang sân
khấu của nhóm Đới Tây. Phan Nam biểu diễn đỉnh thế kia. Không có cơ
hội rồi, cô đã bị sàng lọc đào thải, mọi hy vọng trở thành ca sĩ đang dần sụp
đổ trước mắt.
“Cậu và mình ai ra sân khấu trước?”
Hạ Mạt hỏi lại một lân nữa, giọng rất bình tĩnh, đôi mắt chăm chú nhìn Khả
Hân, hình như cô chẳng đẻ ý đến những gì đang diễn ra trên sâu khấu bên
kia.
“Hả?”
Khả Hân mù mờ không biết phải xoay xở thế nào.
“Yên tâm đi, mình sẽ kéo mọi người quay lại”, Hạ Mạt mỉm cười, “Chỉ cần
cho mình biết cậu muốn biểu diễn trước hay sau thôi”.
“Mình…”
Sự bình tĩnh của Hạ Mạt chính là cọng rơm cuối cùng cô có thể tóm được,
Khả Hân cố gắng không nghĩ thêm gì nhiều nữa. Phản ứng đầu tiên là
muốn biểu diễn sau, không có khán giả xem thật đáng sợ, nếu Hạ Mạt lên
sân khấu có thể kéo được khán giả tới xem… Nhưng, không được, Hạ Mạt
lúc nào hát cũng… cô ấy ra sân khấu ngộ nhỡ, nói không chừng tới lúc ấy
cô ấy biểu diễn xong muốn khán giả kéo tới lại càng khó…
Khả Hân cắn răng, “Mình trước”.
“Được”.