BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 173

phải phát huy hết thực lực của mình nhé, cậu tuyệt lắm đấy”.
“Không, chỉ cần cậu có thể hát được, cậu mới là…”
“Nhưng, mình sợ mình không hát nổi”, Hạ Mạt thở dài. Trước mặt Phan
Nam, cô không cần phải giấu giếm. Hễ những lúc cần phải hát trước mặt
nhiều người, cô đều sẽ…
“Cùng nhóm với cậu, mình sẽ giúp được cậu”, Phan Nam đặt tay lên vai Hạ
Mạt, cúi đầu thân thiết nói.
“Rồi sau đó?”, Hạ Mạt cười, “Cậu sẽ mãi giúp mình à?”
“Chúng mình có thể sẽ thành lập một ban nhạc, nếu như thế, mình sẽ có thể
mãi mãi giúp cậu”, Phan Nam trịnh trọng nói.
Hạ Mạt ngẩn người.
Hồi lâu, cô nói nhỏ: “A Nam này, cảm ơn cậu. Cậu coi mình là bạn nên
muốn giúp đỡ mình. Nhưng mình hy vọng tự thân mình có thể đứng hát
được trên sân khấu”.
“Cậu khó nói quá”, Phan Nam lắc đầu không biết phải làm sao mới được
bèn kéo sát vai Hạ Mạt vào vai mình, ôm chặt Hạ Mạt như một chàng trai,
“Thôi được rồi, nhưng tới lúc biểu diễn cậu phải cố gắng đấy. Cẩn thận
nhé!”
“Ừ, mình sẽ cố hết sức”.
Hạ Mạt cười đáp lại.
Đang hồi tưởng lại chuyện hôm đó, đột nhiên Hạ Mạt nghe thấy tiếng Khả
Hân bên cạnh lo lắng:
“Hỏng rồi! MC sao không giới thiệu bọn mình mà đã xuống sân khấu rồi
nhỉ? Cô ấy quên à? Kìa… kìa… chúng mình lên sâu khấu thế nào đây?!”
Cô bé MC ngang qua hai người không thèm chào hỏi lấy một tiếng, đi
thẳng xuống sân khấu, uống nước rồi ngồi nghỉ. Hạ Mạt nhìn qua sân khấu
bên kia, MC cũng đã rời khỏi sân khấu. Đới Tây và Ngụy Nhân bộ dạng
cũng kinh ngạc sợ hãi, hình như bên ấy bọn họ cũng chẳng được giới thiệu
lên sân khấu. Có lẽ đó là do sự sắp xếp của Thái Ni chăng, nghĩ được vậy,
Hạ Mạt cảm thấy bình tĩnh hơn.
“Cậu và mình ai biểu diễn trước?”
Hạ Mạt bình tĩnh thản nhiên hỏi Khả Hân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.