“Chẳng liên quan gì đến em”.
Hạ Mạt tránh ánh mắt em trai.
Ánh mắt Tiểu Trừng u uất, hồi lâu cậu nói: “Chị, em muốn đăng ký thi
trường kiến trúc”.
Doãn Hạ Mạt thất kinh: “Không thể được”.
Tiểu Trừng yên lặng. Từ nhỏ đến lớn, vì cậu, chị đã phải tranh cái, đánh
nhau trong cô nhi viện; vì cậu, chị cự tuyệt không chấp nhận sống trong
một gia đình giàu có chỉ nhận nuôi có mình chị; vì cậu bệnh tật mà chị phải
bỏ học; vì cậu, chị lăn lộn khắp nơi làm thêm kiếm tiền; vì cậu, thậm chí…
Giờ phút này cậu thậm chí không thèm quan tâm đến việc chị gặp lại người
anh Lạc Hi hồi bé cậu vẫn rất yêu thích như thế nào, trong cậu giờ chỉ là
nỗi đau.
Cậu không cần phải thi vào trường mỹ thuật.
Chỉ cần học kiến trúc, vẽ thiết kế, mới có thể kiếm thêm chút đỉnh cho gia
đình.
“Tiểu Trừng”. Hạ Mạt nắm chặt cánh tay cứng ngắc của em, dịu dàng nói:
“Đừng cả nghĩ thế, thật sự chuyện này không liên quan gì đến em. Chị
muốn làm ca sĩ, muốn bước chân vào làng giải trí. Em không được học
trường kiến trúc, trời sinh ra em để làm nghệ thuật, tự do sáng tác mới là
giá trị của em”.
“Em đã quyết định rồi”.
Cô suy nghĩ, “Đưa hồ sơ đăng ký dự thi đây cho chị”.
“Em muốn học kiến trúc”.
“Chị nói là không được”. Hạ Mạt chau mày, “Chị điền hồ sơ giúp em,
nhanh, lấy nhanh ra đây”.
“Đã nộp cho trường rồi”.
Hạ Mạt trợn mắt nhìn em trai, sự tức giận ép chặt trong lồng ngực, cô đi tới
bên điện thoại, nhanh chóng bấm số. “Chào thầy, xin cho hỏi có phải phòng
giáo vụ đó không?... Em là chị của Tiểu Trừng… hồ sơ đăng ký dự thi vào
trường của em…”
Điện thoại đột ngột truyền lại tín hiệu “tít, tít…”
Ngón tay Tiểu Trừng nắm chặt dây nối nguồn.