BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 217


Nhớ là phải quên phải quên
Em đi qua đời anh
Rốt cuộc chỉ là một sự tương ngộ rất ngẫu nhiên
Không có gì là khó
Anh có một đời người
Đủ để có thể quên
Anh còn có một đời người
Có thể để cố gắng
Anh nhất định sẽ quên em


Tiếng hát nhẹ nhàng lan tỏa trong không gian quán bar Bong bóng.
Dưới sân khấu, tiếng vỗ tay rầm rầm, khách khứa cổ vũ reo hò: “Hát bài
nữa đi! Hát bài nữa đi!”; nhưng cô gái không hát nữa, cô cúi gập người cảm
ơn những tiếng vỗ tay của khán giả, cúi gập người cảm ơn những thành
viên trong ban nhạc đã đệm nhạc cho cô. Rồi cô xoay người bước xuống
sân khấu, đi tới một góc tối nhất trong quán bar.
Lúc này Âu Thần mới phát hiện ra chỗ đó có một người thanh niên đang
đứng.
Chàng trai đó đứng dựa lưng vào tường, dáng người thư sinh, gương mặt
trong bóng tối nhìn không rõ. Nhưng hình như trên người chàng trai đó,
ánh sáng châu ngọc phát sáng khiến người ta phải choáng vàng.
Cô gái đó bước về phía người thanh niên.
Cô mỉm cười với chàng trai đó, nụ cười trong sáng như hoa bách hợp, trái
tim Âu Thần thít chặt lại. Chàng trai cũng mỉm cười vỗ nhẹ lên vai cô gái
thì thào vài câu, cô gái cúi đầu lại cười. Rồi hai người vai kề vai từ trong
góc vắng không người rời khỏi quán bar Bong bóng.
Cửa lớn quán bar khép lại không tiếng động.
Hình như có khí lạnh ban đêm ùa vào.
Ngón tay Âu Thần lạnh giá, ánh mắt cũng trở nên vô hồn lặng lẽ, quai hàm
lại cứng lại, cậu ngửa cổ uống cạn một hơi rượu Brandy trong chiếc cốc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.