BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 221

Anh nhếch môi, bàn tay kéo cô lại thật mạnh. Cô không ngờ anh lại dùng
sức mạnh đến vậy, trong phút giây không phòng bị, người cô loạng choạng
dúi vào ngực anh. Anh vòng tay ôm chặt cô, qua lớp vải bàn tay anh nóng
rực thiêu bỏng da thịt cô.
“Thừa nhận đi…”. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, “thừa nhận em thích anh đi,
có gì khó khăn đâu?”. Âm thanh bồng bềnh dập dờn trong gió đêm, xoay
vòng lưu luyến tới tận những vì sao trên bầu trời cao tít.
Trong đêm khuya tĩnh mịch.
Sương trắng bao phủ dày đặc.
“Thừa nhận đi, anh và em thuộc về cũng một kiếp người”.
Những ngón tay thon dài nhè nhẹ vuốt ve trên khuôn mặt cô, ngón tay anh
lành lạnh, nhưng trên má cô lại hằn sâu những dấu vết bỏng rát.
“Giữa hai ta có lực hút của những kẻ cùng cảnh ngộ, do đó, chúng ta đã
thích nhau từ cái nhìn đầu tiên. Vì anh đã thích em mãnh liệt như vậy nên
mới dùng những hành động theo bản năng trẻ con mà em không thích để
hấp dẫn em. Em cũng vì căm ghét bản thân mình bị anh lôi cuốn nên mới
kịch liệt chống đối anh như vậy. Có đúng không?”
Trong màn sương đêm, đôi mắt anh trong suốt tĩnh lặng, “Hạ Mạt, đây là số
mệnh của chúng ta. Sao không thừa nhận mà muốn chống lại, em và anh có
trên đời này là để yêu thương nhau…”.
Gió đêm nhẹ thổi.
Cô cố gắng giữ vững sao cho mình thật lãnh đạm.
Cô biết cô đang bị anh thôi miên.
Cô biết anh đang dùng cái đẹp và lời nói của mình mê hoặc cô, bắt cô làm
tù binh.
Cô biết anh đang muốn gì.
Nhưng…
Sắc đêm vẫn thế.
Sương đêm vẫn vậy.
Lạc Hi vẫn cô đơn ưu tư như ngày nào.
Mệt mỏi vẫn tồn tại trong con người cô.
Đêm hè đẹp trầm lắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.