Hả, thì ra hắn đã biết trước cô bé muốn mua bộ đồ vẽ mới cho Tiểu Trừng,
thế mà bố lại mua guitar cho hắn? Là chuyện ngẫu nhiên hay là hắn đòi bố
mua cho?
Cắn chặt môi, cô bé nâng bình tưới trong tay lên cao.
Những dòng nước phun dồn dập ào ào tung tóe lên những nhánh hoa, bắn
cả lên quần áo hắn và chiếc guitar. Lạc Hi lên tiếng rủa, hắn tức tối lấy vạt
áo lau nước trên chiếc guitar. Hạ Mạt quay người đi tới những chậu hoa đặt
ở góc vườn, vừa tưới vừa điềm tĩnh nói:
“Anh vẫn chưa đáng…”
Có chiếc guitar, Lạc Hi bỗng chốc giống như thiên thần được lắp thêm đôi
cánh, vầng hào quang trên đầu hắn càng lúc càng thêm chói lòa lóa mắt.
Sau nghi thức chào cờ sáng thứ Hai hàng tuần, nhà trường bao giờ cũng
dành một chút thời gian tổ chức hoạt động biểu diễn văn nghệ giải trí.
Trước đây, các tiết mục biểu diễn chẳng qua chỉ là các lớp thay phiên nhau
cử ra một vài học sinh lên múa hát hoặc ngâm thơ. Sau này dần biến thành
sân khấu dành riêng cho Lạc Hi.
Mỗi lần Lạc Hi xuất hiện.
Từng sợi từng sợi ánh mặt trời.
Chim chóc nhảy múa trên những cành cây.
Cả thế giới lắng đọng.
Những ngón tay mượt mà của hắn buông lên những dây đàn, âm thanh
vang vọng, giọng hát mê hồn ca lên khúc nhạc. Dưới ánh mặt trời sắc vàng
buổi sáng, mái tóc đen óng ánh của hắn, làn da đẹp tựa hoa anh đào của
hắn, bờ môi mềm mại xinh tươi của hắn, thậm chí bộ quần áo lật phật theo
gió của hắn, đôi tất trắng của hắn, tất cả đều đẹp rung động lòng người.
Tất cả học sinh quên thở.
Tất cả thầy cô giáo quên thở.
Như thể trong giây phút đó đang bước chân vào thế giới ma thuật, không
còn nhớ gì.
Cho đến một ngày, ma thuật đó rốt cuộc cũng bị phá vỡ. Buổi sáng hôm đó,