chân của chàng trai đang đi về phía họ.
Như nước biển phân đôi, đám đông tự động dạt sang hai bên nhường đường
cho chàng trai.
Đôi mắt ngạo mạn.
Đáy mắt ẩn hiện ánh sáng màu xanh ngọc.
Đi giữa đám đông, nét mặt chàng trai không hề biểu hiện gì cứ lặng lẽ tiến
về phía trước; chẳng ai dám lên tiếng chào hỏi, tiếng gọi của các nữ sinh
dâng lên trong lồng ngực nhưng chẳng ai dám bật thành tiếng.
Không khí trở nên ngột ngạt.
Hơi thở của chàng trai cao ngạo kề bên.
Chàng trai thẳng tiến tới trước mặt một nữ sinh.
Dừng lại.
Cúi đầu nhìn cô bé.
Ánh sáng xanh màu ngọc từ đáy mắt lóe sáng.
Giữa hàng trăm ánh mắt kinh ngạc thán phục của đám đông, chàng trai nhẹ
cúi người kéo tay phải Doãn Hạ Mạt lên, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô
bé.
Nụ hôn lành lạnh.
Tay Doãn Hạ Mạt được nắm trong bàn tay lạnh giá của chàng trai, cô bé
ngẩng đầu, nở nụ cười rạng rỡ.
Trường Thánh Huy trong giây phút này, mọi ánh mắt đều tập trung lên
người Thiếu gia, ngay đến cả đám mây trắng tinh khôi, và cả ánh mặt trời
đẹp long lanh cũng tụ họp nơi khoảng trời có Thiếu gia.
Không ai còn nhớ.
Trên sân khấu sân trường vẫn còn có một người đang hát.
Giọt sương mai.
Chiếc micro màu bạc.
Lạc Hi lặng lẽ đàn hát với chiếc guitar, tiếng hát mềm mại mê ly, bồng
bềnh trong thế giới vắng vẻ cô độc. Nếu có ai đó nhìn Lạc Hi chắc hẳn sẽ
giật mình phát hiện ra khoảng khắc này hắn đẹp một cách ma quái. Bởi vì,
lúc này hắn đang cảm thấy tổn thương vì không ai chú ý đến mình, thế nên
cái đẹp của hắn càng thêm phần ma quái, phình lên hung hăng hơn, dữ tợn