cơm nước xong đang ở nhà chờ cô.
“Được” Bác sĩ nói.
“Cảm ơn”.
Hạ Mạt đứng lên, đột nhiên, đầu cô thấy choáng vàng, sao vàng nhảy múa
trước mặt, người nhẹ như bấc, cô khuỵu xuống, Âu Thần vội vàng kịp thời
đỡ được cô.
“Sao thế?”. Anh hỏi.
“Có thể là mệt”. Cô cười với Âu Thần, “Chỉ cần về nhà nghỉ ngơi là ổn”.
“Đề nghị bác sĩ truyền nước cho cô ấy”.
Âu Thần vừa nói với bác sĩ vừa dìu Hạ Mạt quay lại giường bệnh.
“Không cần”.
Cô ngạc nhiên vội vàng từ chối, vùng vẫu định rời khỏi giường bệnh,
nhưng Âu Thần ấn cô ngồi lại. Anh quay sang nhìn bác sĩ, ánh mắt như ra
lệnh cho bác sĩ không nên kháng cự. Bác sĩ tỏ ra e ngại trước thái độ của
Âu Thần, không để ý lời cự tuyệt của Hạ Mạt, lập tức gọi cô hộ lý mang
dụng cụ và nước biển tới, chuẩn bị truyền cho cô.
“Tôi chỉ hơi mệt thôi mà, không cần truyền nước”.
Cô hộ lý đang định cầm tay Hạ Mạt. Hạ mạt rụt ngay lại làm cô hộ lý hụt
vào chỗ trống. Hạ Mạt tuy cố gắng thể hiện cử động thật bình thường, song
mặt mày lại xây xẩm. Sức khỏe của cô, cô hiểu rất rõ, chóng mặt một tý thế
này cần gì phải truyền nước, giờ này cô chỉ muốn về nhà.
Âu Thân lạnh lùng tóm tay Hạ Mạt nhẹ nhàng ép cô nằm lên giường bệnh,
anh rất nhẹ tay, song Hạ Mạt vẫn có cảm giác như bị kìm kẹp không tài nào
thoát ra được.
“Anh…”
Hạ Mạt tròn mắt ngạc nhiên. Vẫn ngang tàng như thế, việc gì mà Âu Thần
đã quyết, tuyệt đối sẽ không nghe thêm bất cứ lời giải thích nào khác, năm
năm trước là vậy, năm năm sau chẳng lẽ vẫn thế sao? Chỉ là… tự dưng cô
lại nhớ đến dáng người bị ánh mặt trời phủ trùm lên lúc anh xông vào nhà
kho cứu cô hồi chiều, Hạ Mạt thầm thở dài, rốt cuộc cô cũng đành phải từ
bỏ ý định kháng cự.
Kim truyền đâm sâu vào mạch tay Hạ Mạt.