nhất trong bảng xếp hạng các nữ ca sĩ suốt một thời gian dài dài, đẩy Thẩm
Tường xuống vị trí thứ hai. Trong thế Thẩm Tường là mặt trời giữa ban
ngày, thì những thể hiện của Phan Nam được coi là một chú hắc mã. Nếu
như trước đó, album của Bạch Âm được đánh giá có khuynh hướng nghệ
thuật cao, thì album của Phan Nam trên thị trường sau này còn được tung
lên cao gấp bội.
Hạ Mạt biết, giải thưởng gương mặt mới lần này có lẽ sẽ thuộc về Phan
Nam nên cô cũng chẳng có gì phải thấp thỏm lắm. Tuy nhiên Hạ Mạt cũng
không hề có ý tự ti mà chê bai đánh giá thấp về mình, chỉ tiếc là thời gian
cô vào nghề quá ngắn, tuy tiến bộ rất nhanh, vẫn có tố chất có thể khai thác,
nhưng so với Phan Nam và Bạch Âm đã từng trải qua bảy, tám năm luyện
tập, khoảng cách tương giao đâu có cách biệt là mấy.
“Nghĩ rồi”. Phan Nam chắp tay trước ngực, đằng hắng ho nhẹ một tiếng,
vừa cười vừa nói nhỏ: “Cảm ơn đài HBS, cảm ơn MTV, cảm ơn công ty
Sun, cảm ơn Thái Ni, cảm ơn bầu show, cảm ơn người quản lý, cảm ơn cha,
cảm ơn mẹ, cảm ơn Hạ Mạt…”
Hạ Mạt phì cười: “Danh sách được đấy chứ”.
“Chứ còn, đây vốn chính là nơi nhàm chán”, Phan Nam dài mồm nói, “Tác
phẩm hay và không hay, trong lòng mỗi người tự có cách đánh giá, đâu thể
lấy giải thưởng của bọn họ ra mà nhận định. Chỉ có điều nếu như không
đến dự, tất nhiên sẽ bị chỉ trích mới vào nghề mà đã lên mặt, lắm điều
muốn chết đi được”.
Lúc này, Bạch Âm bỏ tai nghe MP3 ra, làm như hơi liếc qua Phan Nam và
Hạ Mạt, hai cô cùng bật cười, ánh mắt như ngầm thỏa thuận cùng chuyển
qua đề tài khác.
***