BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 390

“Vâng”. Khiết Ni cười e lệ. “Nên em hy vọng chị có thể nhớ được tên em,
có thể biết được có người đã từng rất sùng bái chị. Sau này, cơ duyên thật
trùng hợp, em đã trở thành trợ lý của anh Lạc Hi. Lúc đó em có một cảm
giác rất mãnh liệt, qua anh Lạc Hi, em sẽ có cơ hội được gặp lại chị Hạ
Mạt.” Cô thở một hơi dài thật mãn nguyện. “Bây giờ quả nhiên đã gặp lại
được, và rồi rốt cuộc em cũng đã có cơ hội nói hết lời này cho chị nghe.”
“Cảm ơn em.”
Doãn Hạ Mạt mỉm cười. Chuyện ngày xưa đó đã phai nhạt trong ký ức của
cô, chỉ còn lại những đường nét mờ mờ, tuy nhiên cô vẫn rất biết ơn trời vì
có người đã nhớ cô đến vậy.
Chiếc Bentley chạy vào trong khu vực tòa nhà khách sạn sang trọng.
Khiết Ni dừng xe lại.
Cô dẫn Doãn Hạ Mạt bước vào tòa nhà, chỉ có hai người họ trong thang
máy, Khiết Ni tự dưng chăm chú nhìn Hạ Mạt, thái độ rất trịnh trọng “Anh
ấy và em giống nhau”.
“Hả?”
“Anh Lạc Hi và em giống nhau, trước sau đều không thể quên được chị Hạ
Mạt. Tận đáy lòng anh ấy luôn luôn chỉ có mình chị, yêu chị cháy bỏng.”
Nụ cười của Khiết Ni trong sáng và kiên định. “Cho nên em phải bảo vệ
anh Lạc Hi và chị, chỉ có anh ấy mới là người sánh được với chị Hạ Mạt
mà thôi.”
Doãn Hạ Mạt có chút thất sắc thẫn thờ.
Sau rồi cô cũng mỉm cười, không nói thêm gì.

***

Phòng khách rất rộng, đèn tường tỏa ánh sáng êm dịu, cánh cửa sổ kéo lên
một nửa, rèm cửa khá đẹp phất nhẹ theo gió đêm thổi vào, không gian
phảng phất mùi hương dìu dịu. Thảm nhung trắng, trên bàn có một chai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.