“Diễn!”
Đạo diễn Từ hô to, cảnh quay chính thức bấm máy.
Tất cả chìm trong yên lặng, không một tiếng động.
Lăng Hạo ngồi trước bàn làm việc, nhưng ngón tay không còn kiên nhẫn lật
lật những trang văn bản trên bàn, Doãn Hạ Mạt lặng im đứng đằng sau lặng
lẽ nhìn anh.
…
“Trong lúc thể hiện vai diễn, bắt buộc phải có hai linh hồn. Một linh hồn
nhập vào nhân vật trong kịch bản, em chính là linh hồn của vai diễn đó,
chú tâm hòa mình nhập vào vai diễn để nhận thức trải nghiệm cảm giác
của nhân vật đó, em sẽ đại diện thay thế cho nhân vật, hơi thở của nhân vật
chính là hơi thở của em, vui buồn của nhân vật cũng chính là vui buồn của
em.”
Lạc Hi cười dịu dàng ấm áp.
Đêm đã khuya, trong phòng khách anh hướng dẫn cô kỹ càng từng ly từng
tí, làm thế nào để hòa nhập vào vai diễn.
“Linh hồn kia lại phải tách hẳn ra một chút, phải duy trì được một khoảng
cách, kiểu như là bay lên giữa không trung để có thể nhìn thấy những động
tác và nét mặt biểu hiện của mình khi diễn. Nhất thiết em phải trở thành
con người mình nhập vai, phải là con người đó thì em mới có những cảm
giác của nhân vật. Nhưng em lại không thể biến thành nhân vật hoàn toàn
được, nếu như thế diễn quá phô hoặc quá hời hợt.”
“Hai linh hồn?...”
Cô trầm ngâm nghiền ngẫm ý nghĩa lời nói của anh.
“Khi mới bắt đầu sẽ có chút ít khó khăn để nắm bắt khoảng cách giữa hai
linh hồn này, như đoạn hôm qua, khi em đứng phía sau Luật Tư, nhìn anh
ấy, em yêu anh ta nhưng từ trước đến nay không dám thổ lộ cho anh ta biết.
Tại sao em lại yêu Luật Tư sâu đậm như thế?”
“Bởi vì lúc còn nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy Luật Tư, Băng Đồng đã đem
lòng yêu mến anh ta rồi, anh ta ngời sáng, tốt bụng như một thiên thần, là
người mà trong cuộc đời thấp kém của cô chưa từng gặp. Từ bé đến lúc
trưởng thành, để kiếm sống, Băng Đồng đã làm nhiều việc không tốt, còn