Hương thơm của những bông hoa xinh đẹp trong vườn lặng lẽ hoà mình
cùng làn gió mùa hè, cô bé nằm trên chiếc giường đặt trong phòng khách,
quản gia Thẩm đã tiễn bác sĩ về. Cậu mười bốn tuổi ngồi bên giường nhìn
cô bé. Cô bé mặc chiếc váy bồng màu trắng bất động nằm đấy, làn da trắng
trong, ngây thơ thuần khiết như những thiên thần trong tranh.
Cậu lặng người trầm ngâm nhìn cô bé gái đang nằm hôn mê, đột nhiên cậu
cảm thấy cô bé như không có thật, không nhịn được, cậu đưa tay khẽ áp
nhẹ lên bầu má non nớt của cô bé.
Cô bé đột nhiên mở trừng đôi mắt!
Cậu sợ giật nảy người, nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng không thay đổi.
Hàng lông mi của cô bé vừa dài vừa cong, mái tóc xoăn rất dại, đôi mắt
sáng long lanh trong veo như hai viên pha lê. Cô bé ngơ ngác nhìn trần
nhà, không một cử động, chẳng khác gì búp bê bày trong tủ kính. Hồi nãy
bác sĩ có nói, cô bé bị va đập không nghiêm trọng lắm, chỉ vì quá sợ hãi mà
ngất đi thôi.
Cô bé ngồi dậy trên giường.
Mở to mắt nhìn xung quanh, ánh mắt sợ hãi đầy vẻ hoài nghi, cô bé thì
thầm hỏi: “Đây là đâu, sao tôi lại ở đây?”.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, cậu đã hiểu được nguyên nhân vì sao cô
bé lại chạy ra cản xe cậu.
Cô bé tên Hạ Mạt, bố cô vốn làm việc trong Tập đoàn Âu Thị, nhưng một
tháng trước đã bị sa thải. Bố cô bé mãi vẫn chưa tìm được việc làm, mẹ cô
ngày nào cũng trốn vào trong phòng khóc, cô bé và đứa em trai sắp bị trả
lại cô nhi viện. Cô bé nghe nói xe của Chủ tịch Tập đoàn Âu Thị thường đi
qua con đường đầy bóng mát này, nên ngày ngày ra đây đứng đợi để cản
xe của Chủ tịch, cầu xin Chủ tịch đừng sa thải bố cô.
“Em năm nay bao nhiêu tuổi?” Cậu hỏi.
“Mười một tuổi.”
Cậu lặng người. Một cô bé nhỏ xíu như vậy, sao lại có thể nghĩ được đến
những việc như thế này? Trong tưởng tượng của cậu, những bé gái mười
một tuổi thường chỉ biết nũng nịu bố mẹ để đòi đồ chơi và sôcôla.
“Tại sao bố mẹ em lại muốn đưa em và em trai vào cô nhi viện?” Cứ cho