sưng tấy đập vào mắt, sắc mặt trắng xanh, lông mi khép lặng lẽ, lâu lâu lại
rung nhè nhẹ. Có vẻ như Hạ Mạt rất mệt, vẻ mặt thanh thản, vui vẻ của cô
hồi nãy chẳng qua là sự nguỵ trang mà thôi.
Anh nhẹ nhàng bế cô lên.
Đi vào phòng ngủ.
Lạc Hi nhẹ nhàng kéo chăn lên ngang cằm cô, anh không nỡ làm phiền cô,
thân hình dong dỏng quỳ trên tấm thảm mềm mại, anh nhìn thật lâu vào
khuôn mặt cô. Trong giấc mơ, đôi lông mày của cô cau lại chụm vào nhau,
hình như cô đang rơi vào một cơn ác mộng không thể nào thoát ra được,
hai hàng lông mi khổ sở run run.
Anh khẽ đến bên cô.
Hôn nhẹ lên giữa ấn đường.
Để những cơn ác mộng ấy biến mất hoàn toàn, anh hôn cô, anh những
mong nụ hôn ấy có thể cho cô một giấc mơ đẹp. Hình như ông trời nghe
được tiếng lòng anh, hai hàng lông mày của cô giãn dần ra, hơi thở dịu lại.
Anh khẽ mỉm cười, thẳng người lên rồi đưa tay vuốt nhẹ lên má cô.
Tuy trên má sưng đỏ đầy những dấu ngón tay, nhưng trong mắt anh, không
hiểu sao, cô vẫn rất đẹp, đẹp như nàng công chúa ngủ trong rừng trong câu
chuyện cổ tích vậy. Hãy cứ để cô ngủ bình yên như thế, mãi mãi ở bên anh,
để anh và cô có được một kết cục mỹ mãn hệt như trong chuyện cổ tích,
mãi mãi không rời xa nhau.
Đêm tuyệt đẹp...
Đẹp như trong những câu chuyện cổ tích...
Tiếng nhạc chuông phát ra từ chiếc điện thoại di động phá tan cái yên tĩnh
của màn đêm.
Trong phòng đọc sách, Âu Thần với chiếc di động đặt cạnh máy vi tính,
màn hình tinh thể lỏng của máy tính phát ra thứ ánh sáng lập loè lạnh lẽo
chiếu trên gương mặt anh tuấn, lạnh lùng của anh.
Âm thanh bên đầu kia điện thoại vang lên.
“Thiếu gia, việc cậu giao tôi đã làm xong cả rồi, ngày mai các phương tiện
thông tin đại chúng đều sẽ đăng những tin tức có liên quan.”