BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 443

Màn đêm mỗi lúc một mờ ảo hơn.
Âu Thần tay nắm chặt ly rượu, tuyệt vọng nhìn những vì sao lẻ loi trong
màn đêm, ánh mắt trầm uất. Hồi lâu, anh rút điện thoại di đông, nhấn một
dãy số.

Cũng dưới bầu trời đêm ấy.
Trong không gian phòng khách yên tĩnh ấm áp, Doãn Hạ Mạt nghe tiếng
điện thoại reo vang. Cô khẽ mỉm cười bảo với Tiểu Trừng đang ở bên đầu
kia điện thoại, vì thời gian quay phim bận túi bụi, ba ngày tới cô không về
nhà được, cô nói Tiểu Trừng chú ý tới sức khoẻ, nhớ uống thuốc đúng giờ.
Không thể để Tiểu Trừng nhìn thấy vết thương trên mặt cô.
Sau ba ngày vết thương trên má cô có lẽ sẽ dịu thôi. Cô không thể xuất hiên
trước mặt Tiểu Trừng với gương mặt thê thảm như thế này được, cô luôn
mong trong thế giới của Tiểu Trừng chỉ có những điều tốt đẹp, hãy để
những trở ngại và đau khổ tránh xa cậu ra.
“Có lẽ anh nên cảm ơn An Bân Ni.” Sau khi nhìn thấy Hạ Mạt gấp điện
thoại lại, Lạc Hi đặt một cốc trà xanh vào tay cô, giọng giễu cợt. “Nếu
không phải vì cô ta, hôm nay chưa chắc em đã đến đây.”
“Anh... có thể cho em ở nhờ ba ngày được không?”
Doãn Hạ Mạt cúi đầu nhìn làn khói đang lượn lờ trên cốc trà xanh. Vì vết
thương trên mặt, đạo diễn đã điều chỉnh lại kế hoạch quay phim, trong vòng
ba ngày không cần đóng, nhưng cô lại không thể về nhà, đến chỗ của Trân
Ân cũng không tiện.
Lạc Hi lặng người.
Một hồi sau, anh mỉm cười vươn vai, uể oải duỗi dài người trên sofa.
“Tiền thuê nhà phải tính thế nào đây?”
“Ơ?”
Cô không hiểu ngẩng đầu lên.
“Trong ba ngày này, em sẽ là người giúp việc của anh nhá, có được
không?” Lạc Hi cười híp mắt, kéo cô vào lòng âu yếm, anh ngửi mùi hương
trên tóc cô. “Em giúp anh dọn dẹp phòng, nấu cơm cho anh, có được
không? Nếu làm không tốt, sẽ phạt em làm lại đấy. Nếu làm tốt sẽ thưởng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.