sao? Sao còn quay lại đây? Nấu cơm cho anh làm gì nữa? Để cho anh cứ
nghĩ em không biết gì hết?!”
Ánh mắt Lạc Hi u uất tức giận.
“Em bố thí cho anh à? Khiến anh thành thằng ngu cho rằng em không biết
gì để ảo tưởng cuộc sống cùng với em, có thể quên đi tất cả mọi chuyện,
chỉ có anh và em…”
“Anh cáu đấy à?”
Doãn Hạ Mạt ngỡ ngàng nhìn Lạc Hi dò hỏi, cô không hiểu mình đã làm
sai chuyện gì khiến anh tự dưng lại khó chịu.
Lạc Hi nhắm mắt lại.
Anh vô lý quá, cô tuyệt đối đâu có sai chuyện gì. Cô biết rõ bên ngoài xảy
ra chuyện lớn như vậy nhưng đã không chọn cách âm thầm ra đi, cô vẫn về
đây đợi anh, nấu cơm cho anh, xưa nay bản chất của cô luôn dửng dưng xa
lạ, cô có thể đối với anh như vậy đã là thứ hạnh phúc không dám cầu thêm
nữa rồi…
Đúng…
Là một suy nghĩ rất ích kỷ…
Anh không quan tâm chuyện An Bân Ni đánh người bị phơi bày sẽ dẫn đến
những ảnh hưởng gì trong làng giải trí, sóng gió chưa bao giờ bình lặng,
hơn nữa trong chuyện này Doãn Hạ Mạt lại là người đang được dư luận
bênh vực. Chính vì vậy anh càng không để ý, càng không muốn để cô biết
nhanh như vậy, anh chỉ muốn cô ở bên mình, là của riêng anh…
Trong một thế giới…
Chỉ có hai người, anh và cô…
Căn phòng phút chốc tĩnh lặng.
Lạc Hi có cảm giác cô rời khỏi anh, để cô đơn im lặng bao bọc quanh anh.
Anh nghe thấy tiếng cô dọn dẹp bát đũa, nghe thấy tiếng cô rửa bát trong
bếp, nghe thấy tiếng bước chân cô nhẹ nhàng.
Sau đó, không còn âm thanh gì nữa.
Anh âm thầm túm chặt tay, nỗi lo sợ trong lòng ngày càng lớn. Cô ấy đi rồi,
cô ấy đi rồi sao? Cô ấy giận rồi, vì anh đã nổi nóng vô cớ, cô ấy ra đi không
một lời từ biệt, cô ấy đi rồi phải không?!