Nhảy phắt từ trên ghế xuống!
Anh xông vào phòng khách!
Phòng khách trống không, rèm cửa sổ bằng vải ren lặng lẽ bay theo gió
đêm.
Anh xông vào phòng ngủ!
Phòng ngủ một màu tối đen, trống không, hình như vẫn chưa có ai bước
vào, tất cả chỉ là ảo tưởng của anh…
Anh lại xông vào nhà bếp!
Cô đứng trước chậu rửa chén quay lưng về phía anh, chiếc khăn hoa chấm
bi buộc trên mái tóc dài dày như rong biển của cô, tấm lưng dửng dưng
lặng lẽ.
Anh ôm chặt sau lưng cô.
“Hạ Mạt…”
Giọng anh nghẹn ngào, anh ôm cô thật chặt, đầu đặt trên cổ cô, nín thở,
hình như máu đông cứng lại bắt đầu ấm nóng tan ra lưu chuyển.
Ngón tay của cô ấm áp.
Khe khẽ đặt lên đôi bàn tay anh đang bắt chéo ngang eo cô.
“Em biết, đối với anh và em cảm giác an toàn là một thứ cực kỳ xa xỉ”,
giọng Hạ Mạt bình tĩnh, “lúc nào cũng có cảm giác muốn có được nhưng
lại luôn cảm thấy nó sẽ biến mất, vì thế chúng ta mới luôn lâm vào trạng
thái căng thẳng, sợ điều đó sẽ bất ngờ ập đến”.
Hạ Mạt nắm chặt tay Lạc Hi, cô quay đầu lại nhìn anh, nở một nụ cười, nụ
cười trên khuôn mặt thuần khiết giản đơn như nụ cười trên gương mặt tất
cả những cô gái bình thường khác trên đời này. Cô nói với anh:
“Em quay trở về đây là vì em thích nấu cơm cho anh, muốn thể hiện những
món sở trường của em cho anh nếm thử, là tại vì hôm nay em muốn gặp
anh, chỉ đơn giản vậy thôi. Đã chọn là ở bên nhau, vậy thì chúng ta hãy
cùng có niềm tin với nhau. Không nên nghi ngờ đoán này đoán nọ để rồi
đôi bên cùng tổn thương đau khổ, được không?”
Đôi mắt Lạc Hi long lanh ươn ướt, anh không sao nói nên lời, anh ôm chặt
thân người ấm áp của cô hơn, trong lòng anh một hạnh phúc lạ kỳ đang âm
thầm đâm chồi nở hoa.