đôi môi lạnh lùng, trong ánh mắt thảng thốt một nỗi đau u uất. Anh ôm chặt
cô, cô lại giãy giụa giật chiếc áo khoác trên người mình.
Doãn Hạ Mạt đã giật chiếc áo khoác ra.
Ánh nắng đột ngột chiếu vào mắt khiến mắt cô nhắm chặt lại.
Dần dần, gương mặt Âu Thần hiện ra trước mặt cô...
Hạ Mạt thất thần nhìn Âu Thần, sau đó, “rầm” một tiếng, máu huyết trong
cơ thể như bật tung ra! Giờ phút này, tự dưng cô không thể nào chấp nhận
việc phải gặp Âu Thần, không thể chấp nhận việc xuất hiện trước mặt anh
ấy trong một hoàn cảnh nhếch nhác thảm hại như thế này!
Trong đầu cô là một khoảng trống rỗng.
Doãn Hạ Mạt dùng sức giãy giụa để thoát khỏi Âu Thần, cô đẩy anh ra,
loạng choạng chạy như bay về phía trước. Không cô không muốn bị Âu
Thần bắt gặp, cô thà bị mất mặt trước hàng nghìn hàng vạn người, còn hơn
là bị Âu Thần bắt gặp! Dòng máu trong người cô chứa đầy cảm giác tủi
nhục, tiếng ầm ầm vang dội bên tai. Hạ Mạt chạy băng về phía trước,
không để ý thấy một chiếc xe đang lao như điên dại về phía cô, cô cũng
chẳng nghe thấy cô gái lái chiếc xe đó đang thò đầu ra ngoài điên cuồng la
hét...
“Doãn Hạ Mạt! Đi chết đi!”
“Hạ Mạt!”
Trân Ân chết khiếp thét toáng lên!
Tất cả mọi người trên quảng trường đều đờ người kinh hãi nhìn chiếc xe
đang lao với tốc độ của một viên đạn tông mạnh vào người Hạ Mạt!
Giống như một giấc mơ.
Trong ánh mặt trời chói loà, Doãn Hạ Mạt nhìn thấy chiếc xe đang lao về
phía mình hung dữ như một con mãnh thú, là một cơn ác mộng, không sao
tỉnh lại được, dù có cố sức, chạy lên phía trước, dù có vận dụng toàn tâm
toàn lực tóm lấy những thứ muốn có, rốt cuộc cũng chỉ là một cơn ác mộng
không thể nào tỉnh lại...
Đôi mắt màu hổ phách như pha lê, trống rỗng.
Cô ngơ ngác đứng đờ ra đó.
Cảm giác mệt mỏi rã rời khiến cô không có cách nào nhấc chân lên nổi...