trong truyện cổ tích. Vô số ánh đèn flash chói mắt nhấp nháy tô điểm thêm
quầng sáng chói chang từ hai người, cảnh tượng lung linh khó mà tưởng
tượng nổi.
An Bân Ni sắc mặt trắng bệch.
Thân người lắc lư, lo sợ đến nỗi mồ hôi trán vã ra, An Bân Ni hoảng loạn
hết nhìn sang trái rồi lại ngó qua phải, chỉ thấy tất cả phóng viên đều kinh
ngạc nín thở nhìn Doãn Hạ Mạt và Lạc Hi đang ôm nhau. Làm sao lại như
vậy?!
“Ở Nhật Bản, sau khi nghe được chuyện này, lúc đầu tôi định lập tức quay
về làm sáng tỏ sự thật, công khai quan hệ giữa tôi và Hạ Mạt. Nhưng Hạ
Mạt sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp của tôi, trong điện thoại cô ấy đã nhiều
lần can ngăn, cô ấy nói mình rất tự tin có thể tự vạch trần những lời nói dối
đó. Vậy là tôi đã không thể bảo vệ người con gái mà mình thương yêu, để
cô ấy rơi vào tình thế cô đơn, không ai quan tâm, cho dù là để bảo vệ sự
nghiệp của tôi… cũng không thể được! Cho nên, tôi đã quyết định bay từ
Nhật Bản về đây để tuyên bố với mọi người, Hạ Mạt và tôi đang yêu
nhau!”
Ánh mắt Lạc Hi vô cùng yêu thương che chở, anh ôm chặt Doãn Hạ Mạt,
cúi đầu mỉm cười với cô. Rồi anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía An Bân Ni
sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt đang đứng bên, Lạc Hi cười mà như không
phải cười, anh bảo:
“An Bân Ni, Hạ Mạt sao có thể bỏ rơi tôi mà đi “dụ dỗ” Lăng Hạo của cô
được cơ chứ?”
“…”
Đầu óc An Bân Ni rối mù, thẫn thờ, mặt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi
lạnh chảy ào ào xuống mặt, trông rất buồn cười.
“Những lời cô phỉ báng Hạ Mạt, tôi sẽ giao cho luật sư xử lý, ngày mai cô
sẽ nhận được thư mời của luật sư.” Lạc Hi cong môi, nụ cười ấm áp. “Đến
tòa, cô sẽ được nhìn thấy nhiều chứng cứ chứng minh cô đã bịa đặt, và
cũng sẽ được nhìn thấy rất nhiều chứng cứ chứng minh Doãn Hạ Mạt trong
sạch.”
Cả hội trường kinh ngạc!