BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 535

Sao lấp lánh.
Trên đường phố, mọi người chen chúc nhau ngước mắt ngắm nhìn, trong
màn hình rộng lớn đặt trên cao, Lạc Hi với tình cảm sâu đậm đang cúi đầu
nhẹ nhàng hôn lên đôi môi Doãn Hạ Mạt, nụ hôn đó thiêng liêng như nụ
hôn diễn ra trong khoảnh khắc của buổi lễ thành hôn…

***

Dưới ánh sao.
Sợi ren lụa màu xanh tuyệt đẹp nhẹ nhàng bay trên cổ tay.
Màu sắc của màn đêm như đã từng quen thuộc, làn gió như đã từng quen
thuộc, ánh sao như đã từng quen thuộc, vậy mà cảnh vật đâu có còn như
xưa. Sân vườn đó, cây hoa anh đào đó, những loài hoa trong vườn ngày nào
cô cũng tưới nước, nụ cười điềm tĩnh hút hồn…
Sau cú hôn mê ngày hôm đó, những ký ức đã qua như ánh nắng gay gắt ban
ngày lại ào ào trở về trong đầu óc Âu Thần, không phải là từng đoạn ký ức,
không phải là một ngôi sao đơn lẻ bất chợt quay về lóe sáng, tất cả đều
được đã nhớ lại nguyên vẹn! Chỉ có điều hồi ức hoàn chỉnh đó càng làm
cho đau khổ của anh tăng gấp bội, tự dưng anh có ý muốn rằng thà mình
chẳng nhớ lại còn hơn, hãy cứ để ký ức mất đi mãi mãi…
Thì ra…
Mất ký ức cũng là một thứ hạnh phúc xa xỉ. Vậy mà những ký ức mà anh
từng nỗ lực truy tìm lại phủ đầy sự đau khổ và hơi thở của sự phản bội như
vậy.
Địa chỉ cũ ngày xưa đã biến thành một khu thương mại, Âu Thần trầm
ngâm đứng nhìn, tay trái vẫn bị băng bó, sắc đêm trùm lên anh thành một
pho tượng cô đơn lạnh giá. Ánh mắt anh lạnh buốt nhìn vào mọi cảnh vật
trước mắt, là trò đùa của số phận ư, khu thương mại này lại chính do công
ty bất động sản của Tập đoàn Âu Thị xây dựng.
Không còn cách nào để quay về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.