Âu Thần khoác áo rời phòng làm việc, nhân viên trong tập đoàn đã ra về
hết, đại sảnh yên ắng lạ kỳ.
Đèn ở phòng chờ vẫn còn sáng.
Một dáng người yên lặng ngồi trên chiếc ghế sofa màu trắng, ly trà đặt trên
bàn đã nguội từ lâu. Bóng Doãn Hạ Mạt in nghiêng trên mặt thảm trải sàn,
bên ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi.
Hình như cảm nhận được Âu Thần đang đi tới.
Cô khẽ ngước đầu lên, mái tóc dài dày như rong biển, nước da trắng trong,
đôi mắt màu hổ phách thản nhiên, lãnh đạm.
Một đêm mưa u tối.
Chiếc xe Lamborghini phóng như tên bay trên đường cao tốc, mưa vẫn rơi
ào ào, không ngớt đọng lại thành từng vệt dài trên kính, mưa rất to, những
giọt nước đan vào nhau trên cửa sổ xe. Màn đêm cùng tiếng mưa đang bao
trùm lấy Âu Thần và Doãn Hạ Mạt đang ở bên trong chiếc xe.
Không khí trầm lắng đến ngạt thở.
Hai bàn tay nắm chặt vô lăng, ngón tay trắng bệch, bàn tay trái vẫn còn
băng bó, Âu Thần thần sắc lạnh lùng nhìn con đường trong mưa bão phía
trước mặt, anh nhấn ga hết cỡ. Dạ dày quặn đau từng cơn, nhưng dừng như
anh không cảm nhận thấy, mưa đêm làm cho gương mặt Âu Thần càng
thêm phần nghiêm nghị.
“Đang định đi đâu đấy?”
Không khí trong xe ảm đạm, Doãn Hạ Mạt nhìn làn mưa mông lung mờ mịt
bên ngoài xe, cảnh vật vô cùng xa lạ lên tiếng hỏi.
Âu Thần mím chặt môi.
Anh không nhìn cô, trả lời bằng một giọng lạnh lùng: “Cô thích thì cứ việc
xuống xe.” Nói đoạn, cơn đau dạ dày lại đột ngột quặn lên, sắc mặt Âu
Thần tái mét, tay trái theo bản năng ôm bụng, cơn đau vừa dứt Âu Thần vội
vàng nhấc tay ra.
“Chưa ăn cơm tối có đúng không?”
Cô chăm chú nhìn vào sắc mặt trắng bệnh của Âu Thần. Cô vẫn còn nhớ
hồi nhỏ dạ dày của anh rất yếu, có lẽ là căn bệnh di truyền, hễ ăn uống
không theo quy định, hoặc ăn quá một chút bệnh sẽ tái phát ngay.