BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 597

Nhưng...
Một bóng đen đổ dài trên mặt đất...
Lạc Hi ngừng tay không bấm số nữa, sững người nhìn theo cái bóng đó,
ngay tức khắc, ánh mắt trở nên lạnh lùng!
Sắc vàng chạng vạng của buổi chiều đang chiếu xuống.
Âu Thần hai tay nắm trên những đường nét hoa văn chạm trổ của lan can,
say sưa ngắm nhìn ráng chiều phủ đầy trời. Mái tóc đen nhánh, đôi mắt
xanh sâu thăm thẳm giống như mặt hồ, trong nắng chiều dịu dàng, khuôn
mặt Âu Thần dường như lại bao phủ bằng tuyết lạnh mùa đông, khí chất
lạnh lùng kiêu ngạo như buộc thời gian ngưng lại. Nghe thấy tiếng bước
chân, Âu Thần quay lại lãnh đạm nhìn Lạc Hi.
Trong hành lang trống trải.
Ráng chiều phơn phớt đỏ.
Lạc Hi và Âu Thần đứng lặng nhìn nhau, không khí thật kỳ quái và cứng
nhắc, hai người đều không nói gì, dường như đang muốn thi tài đọ sức xem
ai kiên nhẫn hơn ai.
Cuối cùng vẫn là Lạc Hi phá tan sự bế tắc trước, anh từ từ cất điện thoại
vào túi rồi lạnh lùng nhìn Âu Thần, nói: “Không có người tùy tùng tiền hô
hậu ủng, gọi là Thiếu gia xem ra lại có thể tầm thường như vậy sao?”.
Âu Thần lạnh lùng đứng đó làm như không nghe thấy lời giễu cợt của Lạc
Hi.
“Anh đến đây làm gì?”
Lạc Hi không còn đủ kiên nhẫn với Âu Thần, những ân oán trước đây anh
không còn muốn vướng bận nữa, chỉ muốn nắm chặt hạnh phúc cuối cùng
mình đã có trong tay. Nếu như có thể, anh hy vọng hai chữ “Âu Thần” này
vĩnh viễn không còn xuất hiện trong cuộc đời anh nữa.
“Xem diễn.”
Âu Thần nói một cách lạnh lùng.
“Hả? Xem tôi đóng phim sao?” Lạc Hi như cười mà không, anh nói, “Sao
cơ, lẽ nào bộ phim Cờ chiến quan trọng đến thế hay sao, cảm phiền anh tới
mức phải thân chinh đến tận nơi ngó nghiêng xem diễn sao? Đối với tập
đoàn Âu Thị, việc đầu tư vào bộ phim Cờ chiến lẽ nào không phải là quá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.