BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 63

ngượng nhận mình là người có lỗi, bà rất yêu quý Lạc Hi, nhưng Nhã Dân
mới chính là đứa con bà dứt ruột sinh ra, bà lo tâm lý của Nhã Dân đến một
lúc nào đó bị tổn thương vô phương cứu chữa. Rốt cuộc bà đã giả như mình
là kẻ không mảy may thấu tình buộc Lạc Hi phải quay trở lại cô nhi viện.
Doãn Hạ Mạt hỏi bà Tống sao lại báo cảnh sát tới bắt Lạc Hi.
Bà Tống nói bà đâu có báo cảnh sát, khi cảnh sát và đám phóng viên chạy
tới bà cũng chỉ nói có vậy. Sau đó bà đã tới đồn cảnh sát xin hủy đơn kiện
Lạc Hi. Bà Tống rớt nước mắt nói mình đã có lỗi với Lạc Hi, bà không ngờ
chuyện này vẫn đeo đẳng tiếp tục làm hại Lạc Hi.
Bà Tống không ngờ rằng.
Tất cả những lời bà nói đã bị Doãn Hạ Mạt ghi âm lại.
Trường Thánh Huy đầu giờ sáng.
Trên sân trường, học sinh vẫn chìm đắm, chưa sao dứt ra khỏi chấn động
vừa rồi.
Đúng lúc này.
Từ phía bên kia sân khấu, một đợt chấn động khác tiếp tục ập tới.
Lạc Hi và Tống Nhã Dân đang đứng trên sâu khấu vội quay đầu lại nhìn,
hai đứa lập tức cứng đờ. Người đang đi tới chính là bà Tống. Bà Tống
ngang qua trước mặt đám học sinh đi thẳng lên sân khấu, ôm chầm lấy Lạc
Hi. Bà quay lưng về phía học sinh nên mọi người dưới sân trường không
nhìn được mặt bà, chỉ thấy vai bà run lên nhè nhẹ, Lạc Hi trong vòng tay bà
Tống, từ từ, nhắm mắt lại. Tống Nhã Dân quay mặt đi.
Một lúc lâu.
Bà Tống dang hai tay cùng lúc ôm cả Lạc Hi và Nhã Dân vào lòng.
Hạ Mạt mỉm cười.
Ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt sáng trong veo của cô bé.

***

Buổi chiều tan học về nhà, Tiểu Trừng đẩy cổng, vui sướng như con chim

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.