BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 688

quan trọng hơn cả sinh mạng của cô. Nhưng vào thời khắc đó cô lại do dự
không đồng ý.
Ngón tay vô tình chạm vào điện thoại.
Ánh mắt Doãn Hạ Mạt tối sầm lại.
Là vì anh ấy sao…
Đã gần lên đến nhà, Doãn Hạ Mạt lặng lẽ lấy điện thoại ra, vẫn đang tắt,
màn hình tối đen. Ngón tay đặt lên phím mở máy, cô nhớ tới hai cuộc điện
thoại lúc ở phòng làm việc của Âu Thần, bỗng dưng trong lòng cô giằng xé,
ngón tay cứ ngập ngừng không ấn xuống được.
Đứng sững ở đầu cầu thang.
Một hồi lâu cô lặng lẽ thở dài bỏ điện thoại vào trong túi, với tâm trạng mệt
mỏi như thế này thì cho dù có gọi được điện thoại cũng không biết nói gì
bây giờ? Hiện tại, cô thậm chí cũng chẳng còn hơi sức để giải thích với Lạc
Hi tại sao cô không nghe điện thoại.
Lấy chìa khoá ra, cô ngẩng đầu chuẩn bị mở cửa.
Và rồi…
Toàn thân cô đột nhiên giật thót sững sờ như bị điện giật!
Trong ánh sáng cầu thang mờ mờ.
Lạc Hi đang ngồi ở bậc cầu thang lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt tối, hai môi mím
chặt. Dường như anh đã chờ đợi ở đây lâu lắm rồi, lưng đã cứng đờ như
hóa đá.
“Anh…”
Ngực cô nóng lên, Doãn Hạ Mạt sững sờ nhìn Lạc Hi, giây phút ấy, cổ
họng như có cái gì nong nóng trào lên khiến cô không nói thành lời, chỉ có
chùm chìa khoá trên tay cô đang kêu lẻng xẻng.
“Gì mà hoảng hồn như thế?”
Lạc Hi từ từ đứng lên, nhìn vẻ sững sờ của cô, anh cười mà như không
cười, phảng phất như bị một đám sương mơ vây lấy, giọng anh rất khẽ
nhưng không hề có chút biểu cảm nào.
“Lẽ nào… em không muốn gặp anh?”
“Không phải.”
Thần thái mơ hồ bất định của Lạc Hi làm cho cô cảm thấy không biết làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.