người luôn có lòng tham vô đáy. Trước khi đến gặp Âu Thần, cô cho rằng
mình có thể chấp nhận bất kỳ điều kiện nào, chỉ cần Âu Thần chấp nhận
hiến thận cho Tiểu Trừng.
Nhưng…
Sau khi Âu Thần đưa ra điều kiện…
Cô…
Lại do dự.
Và rồi, cho dù là vì Tiểu Trừng thì cô vẫn do dự…
Trời tối dần.
Đèn đường bật sáng.
Doãn Hạ Mạt bước trên con đường quen thuộc.
Đã mấy ngày rồi cô không về nhà, có lẽ nên lấy vài thứ mang vào bệnh
viện. Doãn Hạ Mạt từ trạng thái mơ hồ xốc lại tinh thần, cô trấn tĩnh trở lại.
Có chiếc xe lạ đang đỗ ở đâu đường, trên xe có người đang đọc báo, người
thì đang gọi điện thoại. Lúc đi ngang qua, Doãn Hạ Mạt cảm thấy hình như
những người đó giật mình bật nhổm dậy, đột nhiên cô nhận ra là đám
phóng viên văn hoá!
“Cô Doãn!”
‘Cô Doãn…”
“Trước vụ scandal giữa Lạc Hi và Thẩm Tường cô…”
“Có phải cô đã chia tay với Lạc Hi?!”
“…”
Ngay từ lúc sự việc đó bắt đầu, đám phóng viên đã chầu chực ngay đầu
đường nhà Doãn Hạ Mạt. Hơn một tuần qua, Doãn Hạ Mạt không xuất hiện
nên nhiều người đã chán nản bỏ về, chỉ còn lại vài ba phóng viên vẫn kiên
nhẫn chờ đợi. Lúc thấy cô xuất hiện, đám phóng viên mừng như bắt được
vàng, họ vội vàng từ trong xe chạy ra cầm máy ảnh, máy quay phim, loa
đuổi theo cô.
Doãn Hạ Mạt bước vội về khu chung cư. Bảo vệ chặn đám phóng viên lại,
đèn flash đằng sau lưng Doãn Hạ Mạt nháy liên tục. Doãn Hạ Mạt thẳng
lưng bước vào cầu thang vắng vẻ không một bóng người, đôi vai mỏi mệt
rũ xuông. Cảm giác rã rời vây lấy cô.